Vị đạo sĩ kia sau khi nghe cô nói xong cũng không biết nên nói lời tiếp theo như nào, ngập ngừng đôi chút lại nói. 
-"Tiểu sinh chỉ nghe lệnh của trưởng lão, còn lại tiểu sinh không can dự!" 
-"Chậc, mấy cái lớp dạy các ngươi thành rối gỗ cả sao? Không biết các ngươi tu tiên hay là thi nhau làm rối gỗ nữa, một chút cũng không có gì thú vị!" 
Nàng nhàm chán phất quạt nhìn qua khách nhân đang hóng chuyện cạnh nàng mỉm cười tươi rói. 
-"Chư vị nhìn chi? Chưa thấy mỹ nữ từ chối bao giờ sao?" 
Khách nhân nghe xong đều phất tay bỏ về chỗ, nàng cũng phất tay không quan tâm. Tình cảnh lúc này có chút hề hước, không hề như tên đạo sĩ tưởng tượng ra. 
-"Vậy người sẽ theo ta về chứ?" 
-"Theo ngươi? Theo ngươi thì ta được gì nào? Các ngươi không nói ra mục đích chỉ nói muốn ta theo về, vậy ta phải theo ngươi về sao? Lỡ các ngươi làm gì ta thì ta phải tính sao đây? Ta một nữ nhân yếu ớt như vậy, sao dám không biết gì mà đi theo ngươi chứ? Ngươi có lý do nào thuyết phục hơn không?" 
-"Dưới chân núi ta tu có hai mỏ vàng!" 
Nàng nghe vậy liền đập bàn bên cạnh, nàng phải giữ tỉnh táo! Đó chỉ là lời mê hoặc, đây chỉ là ảo cảnh mà thôi! Tỉnh táo lên nào...tỉnh táo lên! 
-"Bên cạnh có mỏ bạc! Và còn có cả...rất nhiều linh thú cùng thảo dược hiếm. Dưới chân núi có rất nhiều quán bài bạc...." 
Sau khi nghe sư phụ truyền âm, hắn liền theo lời sư phụ nói. Giờ hắn hiểu vì sao 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-mau-mau-hien-than/1601589/chuong-264.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.