Ánh đèn đã tắt! Cô được đẩy ra Huân Khinh Dạ vội chạy tới chỗ cô, bác sĩ tháo khẩu trang nhìn Huân Khinh Dạ thở phào. 
-"Cậu an tâm! Cô bé không sao cả! Chỉ bị đâm vào phần mềm, tôi đã khâu xong cho cô bé!" 
-"Nếu vậy đâu cần phải đưa vào phòng cấp cứu?" 
-"Huân Khinh Dạ!" 
Ba hắn vội kéo tay hắn về, Huân Khinh Dạ nhìn người con gái gương mặt trắng bệch càng thêm đau lòng yên lặng ngoan ngoãn lui về. 
-"Làm phiền bác sĩ rồi!" 
Huân Khinh Dạ nhìn cô không rời mắt đẩy cô về phòng hắn đặt riêng cho cô. Là hắn, cô bị vậy đều là do hắn! Là hắn không bảo vệ tốt cho cô, là hắn đã để cô lại một mình! Là vì hắn cô mới bị thương, cô đỡ đao cho hắn. 
Giọt nước mắt âm thầm lăn dài trên má hắn, người nhà của cô cùng hắn thấy cảnh này cũng xót xa. Hai nhà quay đi mặc hắn ở lại cùng cô, bác sĩ cũng nói chỉ có thể để lại một người trông cô. Huân Khinh Dạ hẳn sẽ không đi đâu, thay vì làm phiền thì họ sẽ trở về sắp xếp đồ đạc. 
Huân Khinh Dạ ôm lấy tay cô. Cả ngày hắn không ăn không uống, ngay cả bộ đồ kia cũng không thay chỉ ngồi đúng trên cái ghế ấy một ngụm nước cũng không uống. Có vài y tá tới nguyên hắn nhưng hắn cũng không nghe. 
Sớm hôm sau cô tỉnh lại Huân Khinh Dạ hai mắt đã sớm thành gấu trúc. 
-"Đã bao lâu trôi qua rồi? Học bá cũng có ngày thành gấu trúc sao?" 
Mở miệng trêu chọc hắn cô bất ngờ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-mau-mau-hien-than/1601563/chuong-238.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.