Độc Nhược Khắc đem thuốc mới sắc xong tới gõ cửa phòng cô.
-"A Lặc ta đã sắc thuốc xong rồi! Ngươi tỉnh rồi chứ?"
Cô dùng giọng điệu nhỏ nhẹ nói vọng ra.
-"Ta đã tỉnh! Mời người vào!"
Chỉ thấy tiếng cửa kêu rồi nam chính người tỏa ánh hào quang xuất hiện.
-"Tiên quân người không bị thương chứ?"
-"Ta ổn, lần sau đừng vì ta mà đỡ đao! Ta là nam nhân, chịu chút thương tổn cũng không sao. Nàng là nữ nhân nếu để lại sẹo thì phải làm sao chứ?"
Cô cười cười nhận lấy bát thuốc Độc Nhược Khắc đưa tới lắc đầu.
-"Ta trước kia cũng đã tham gia không ít trận chiến trên người cũng có không ít chiến tích. Mỗi một vết đao ta đều xem như đó là một vinh hạnh vì nó chứng minh ta đã chiến đấu để bảo vệ ai đó. Ta thấy như vậy...cũng không có gì không tốt!"
Độc Nhược Khắc nhìn cô ánh mắt có chút thương cảm nhìn tới cô. Cô mỉm cười một hơi uống hết bát thuốc đắng kia.
-"Đắng không?"
Độc Nhược Khắc nhìn cô một hơi uống hết tới mày cũng không nhíu liền xót xa hỏi. Nữ nhân kia không mạnh mẽ không được sao?
-"Không đắng!"
Cô cười cười đặt lại bát thuốc lên khay.
-"Ta đói rồi! Chúng ta xuống dưới núi tới tửu quán ăn một chút được không?"
Làm tiên nhân còn biết đói sao? Giả dối! Còn không phải cô thèm rượu sao? Nhất là rượu hoa đào!
-"Được!"
Hắn hiếm khi sủng nịnh xoa đầu cô rồi vội rụt tay lại xoay người.
-"Ta cất bát, ngươi chuẩn bị đi!"
-"Ân!"
Cô vừa nói xong liền không thấy bóng dáng hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-mau-mau-hien-than/1601490/chuong-165.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.