Tin tức truyền khắp núi mọi người đều không mấy kinh ngạc. Nhìn cái điệu bộ cùng ám chỉ của hai người kia bọn họ sớm nhận ra giữa họ có gì không đúng. Chỉ là Ngũ trưởng lão quá tin vào nam nhân kia. Thật đáng tiếc mà!
-"Nàng thấy thuốc của ta thế nào?"
Nĩ Nĩ cười cười tiến tới ôm lấy eo cô.
-"Khá được đấy!"
Cô nhẹ nhàng thoát khỏi vòng ôm của hắn.
Thiệu Hỉ vừa tính đi tới chỗ luyện kiếm liền nghe thấy mọi người bàn tán chuyện của Tưởng Hạ Chi. Hắn nhíu mày liền lập tức chạy tới chỗ cô. Hỏi sao sư phụ hắn lại chọn hôm nay kéo hắn đi nhận kiếm! Ra là không muốn hắn theo hóng chuyện.
-"Sư phụ!"
Hắn chen chúc qua đám người ồn ào đứng trước cửa phòng cô. Cô giăng kết giới không muốn ai làm phiền mình.
-"Sư phụ là ta! Người mau cho ta vào!"
Thiệu Hỉ bi thương gào lên. Cô sắp bị hắn phiền chết rồi! Liền phất tay cho hắn vào. Mở cửa ra hắn nhanh chóng khép lại, bước vào liền thấy Nĩ Nĩ đứng nhìn.
-"Sao ngươi lại ở đây?"
-"Cũng không ai cấm ta!"
-"Sư phụ có kịch hay sao người không kéo con đi xem?"
Nĩ Nĩ ôm lấy cánh tay cô làm nũng. Cô chán ghét ẩn hắn ra.
-"Ngươi đi luyện kiếm, đừng ở đây phiền ta! Nếu ngươi không tự lăn...ta không ngại giúp ngươi lăn đâu!"
Cô nhìn qua hắn cảnh cáo, Thiệu Hỉ biết lần này không thể đụng tới cô liền ngoan ngoãn lăn đi.
-"Nàng muốn đi qua ma giới chơi vài ngày không?"
Thiệu Hỉ nhìn cô buồn chán nhấp trà liền nảy sinh dự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-mau-mau-hien-than/1601476/chuong-151.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.