Sau khi cô rời đi. Âu Dương Tử Minh trở nên lạnh lùng hơn rất nhiều. Hắn vẫn lo cho con vẫn luôn lo lắng cho Dư Tịch Tây Lan nhưng không còn như trước. Điều này ai cũng nhận ra. Có nhiều đêm người hầu đi qua thấy hắn ôm con hát một khúc ca quen thuộc mà Vũ Nhạc thường hát. Hai hàng mi không kìm được rơi dòng lệ.
Dư Tịch Tây Lan những ngày độc phát đau đớn tới muốn tự sát nhưng Tử Minh vẫn luôn bên cạnh cho cô cắn tay hắn để cô không cắn lưỡi. Tay hắn chảy máu không đau nhưng...có phải những ngày kia khi cô còn trong thân xác này cô cũng đau như vậy? Vậy mà hắn lại chẳng thể ở bên cô. Hắn cười nhưng nước mắt hắn tuôn. Có phải cô rất đau?
Trên tay hắn qua từng ngày có nhiều hơn một vết sẹo. Mọi người nhìn cũng chỉ có thể yên lặng. Người người đều biết từ khi Âu phu nhân hạ sinh công tử Tử Minh không hề đụng tới phu nhân. Hai người họ tách nhau ra ngủ. Hắn dùng căn phòng mà phu nhân trước kia ở sau đó căn phòng đó trở thành phòng cấm.
Mọi người đều không hiểu. Phải chăng do Âu phu nhân hạ sinh công tử nên mới bị Âu lão lạnh lẽo? Nhưng...cũng không phải lạnh lẽo. Âu phu nhân được lão gia lo từng chút một cuộc sống sung túc nhưng...nhìn vào ánh mắt kia của lão gia cũng chỉ là nhìn hình bóng khác nơi phu nhân.
Mọi người đều nghĩ Âu lão gia có người khác nhưng không hề. Âu lão gia không hề tới thanh lâu hay tửu lầu. Chỉ tới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-mau-mau-hien-than/1601405/chuong-80.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.