Cô cuối cùng cũng ăn xong bữa ăn cùng anh. Cũng may cô không lỡ lời thêm lần nào.
-"Chúng ta đi dạo chút...được không? Em ăn hơi no." Cô mỉm cười nhìn anh. Anh cúi xuống mỉm cười xoa đầu cô.
-"Được thôi!" Anh đưa cô đi tới một công viên gần đó.
-"Em sao lại không cho mọi người biết em biết võ?"
Cô khẽ cười.
-"Vì em muốn sống yên ổn. Dù sao em cũng chỉ là một người con gái. Hơn nữa sau lưng em cũng không có thế lực. Nếu việc em biết võ bị lộ ra. Nếu em đánh nhau. Em sẽ là người bị thiệt thòi. Anh hiểu mà." Anh xoa đầu cô.
-"Sau này. Em không cần chịu thiệt nữa. Cứ bất chấp đi. Anh sẽ thu dọn cho em." Cô ngước mắt nhìn anh.
-"Sao anh lại tốt với em như vậy?"
Anh nhìn vào mắt cô. Tại sao ư? Chính anh cũng không biết. Lần đầu tiên thấy cô. Anh cảm thấy cô thật ngốc. Hơn nữa cũng thật tùy tiện. Anh ghét những con người như vậy. Nhưng sau đó anh nhận ra...thì ra anh không ghét cô tới vậy. Cô tuy ngốc nhưng rất tốt. Cô cũng không hề tùy tiện như anh tưởng. Sau đó anh thường vô tình trong mắt anh mà thấy cô. Cứ như vậy. Đôi khi theo thói quen...anh sẽ nhìn tới bất cứ nơi đâu mà cô xuất hiện. Cô cười. Cô nhíu mày. Cô bị bắt nạt. Mọi thứ có liên quan tới cô. Đều khiến anh bận tâm.
-"Anh cũng không biết. Có lẽ...em rất giống...tiểu Đậu Đinh!" Cô bật cười.
-"Có ai lại tên tiểu đậu đinh? Anh đùa em đúng không?" Anh dừng lại bên một cây bán
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-mau-mau-hien-than/1601360/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.