Cô ngồi trong nhà ngáp ngắn ngáp dài. Nhà Lam Thiên cô đã xem qua một loạt. Tủ lạnh thì trống trơn. Gọi đồ ăn bên ngoài về thì lại sợ phóng viên chụp được. Cô bặm môi. Nhìn ra cửa sổ cảm thán. Cô đây là hít gió đông để sống trong truyền thuyết sao! Sao Lam Thiên làm đồ ăn sáng cho cô...mà quên trưa nay cô ăn kiểu gì chứ?
Trong khi đó phía công ty.
-"Lam Thiên. Cậu làm vậy là sao? Hợp đồng tôi giao cho cậu sao lại xảy ra sơ xót? Cậu biết lần này công ty tổn thất bao nhiêu không?"
Lam Mặc tức giận đập hợp đồng xuống bàn vang dội. Lam Thiên vẫn không quan tâm ngồi trước mặt hắn mỉm cười.
-"Trước khi tôi đưa anh ký đều đã đưa qua ba thư ký của anh để xem lại rồi. Giờ xảy ra sai xót anh lại trách tôi?"
-"Vậy ý cậu là tôi cố ý?"
Lam Thiên nhún vai tỏ vẻ.
-"Sao tôi biết được? Tôi còn chưa có nói gì đâu. Hơn nữa. Lam Mặc anh trước nay làm việc gì cũng luôn lo nghĩ trước tôi nghĩ...anh không nên phạm sai lầm chỉ vì lần này. Hơn nữa. Chính anh đẩy cô ấy vào tôi. Đừng để tình cảm lấn át ý chí. Anh đã có hôn thê mới rồi không phải sao?"
Lam Mặc nhìn anh nhếch môi cười.
-"Còn cậu thì sao? Cổ phần trong công ty tôi là người có nhiều nhất. Nếu như cậu chịu để cô ấy lại cho tôi. Cổ phần kia. Tôi sẽ nhượng thêm cho cậu. Hai chúng ta sẽ có cổ phần ngang nhau. Thế nào?"
Lam Thiên tiến lên vỗ vai hắn mỉm cười.
-"Tôi sẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-mau-mau-hien-than/1601342/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.