Dương Tư híp mắt lại, miễn cưỡng trông thấy Khương Bồng Cơ đang đi ngược chiều ánh sáng tới.
Gã nhịn đau, lấy cánh tay không bị thương kia chống lên hòn đá ở bên dưới mình mà đứng dậy, Khương Lộng Cầm thấy thế bèn giúp gã một tay.
“Tội nhân Dương Tư, bái kiến chủ công.”
Dương Tư mới tiến lên mấy bước nghênh đón thì Khương Bồng Cơ đã phóng ngựa tới gần. Cô nhanh nhẹn trở mình xuống ngựa, một tay đỡ Dương Tư dậy.
“Tội nhân với không tội nhân gì chứ?” Khương Bồng Cơ chau mày lại, nhìn chằm chằm bả vai cột vải trắng của gã. Vì biên độ động tác của Dương Tư hơi mạnh nên vết thương vừa mới cầm máu lại nứt toác ra. Một chút máu đỏ tươi từ từ rỉ ra, nhuộm thành một mảng đỏ ửng.
Gương mặt Dương Tư tái nhợt, xấu hổ nói: “Tội nhân chỉ huy không thỏa đáng, làm cho mấy nghìn binh sĩ mất mạng ở Cô Tư...”
Khương Bồng Cơ còn tưởng là chuyện gì, chuyện này vốn dĩ không thể trách gã.
Kẻ ngu nghĩ nghìn điều, tất có một điều đúng, kẻ trí nghĩ nghìn điều, tất có một điều sai.
Dương Tư là người, đâu phải là Thiên Não...
Không, cho dù là Thiên Não thì cũng từng có sai sót, càng không nói tới một kẻ phàm nhân?
Truy tìm căn nguyên thì đây không thể coi là lỗi của Dương Tư được, chỉ có thể trách kẻ địch cao tay hơn một nước mà thôi.
Ngược lại, gã thì hay rồi, hùng hục nhảy ra gánh tội.
“Đánh trận nào có chuyện không chết người chứ?”
Mấy nghìn tinh nhuệ mất mạng ở đây, Khương Bồng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-livestream-cua-nu-de/474068/chuong-1223.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.