Chương trước
Chương sau
Mạnh Hồn bị Phù Vọng đánh văng ra, Khương Đồng Cơ cũng đã thầm bố trí bắt lấy gián điệp trong tàn TV quân quận Ngọa Long.
Người này không phải ai khác mà chính là gã đàn ông tỉnh lại đầu tiên vào hôm qua.
Vừa thấy thân phận thật sự của tên gián điệp, tất cả khán giả xem livestream đều sững sờ.
[Cơm Tôm Xào Tỏi]: Vố này bị chơi đau thiệt luôn! Hôm bữa dù cách cả màn hình tui còn cảm giác được cái vô lực và đau khổ của thằng cha này, còn khen gã là kẻ sĩ chết vì tri kỷ, mụ nội nó, ngay ngày hôm sau đã quay đầu tát tui bốp bốp, thằng cha này là gián điệp á?
[Tôm Viên]: Tui cũng có hơn gì đâu, hôm qua thằng cha này còn khóc như chết cha chết mẹ, tui còn khen gã này là đàn ông đội trời đạp đất, nay lại quay qua nói gã là tên đầu sỏ hại tất cả thế lực quận Ngọa Long tiêu tùng, thử hỏi có còn thiên lý không?
[Cơm Trộn Nước Tương]: Ha ha ha, tui bảo rồi, thằng cha này chắc chả tốt đẹp gì đâu, hôm qua thấy nằm ăn vạ tui đã không thích rồi, quả nhiên tên này có vấn đề, giờ nghĩ lại Streamer hình như vẫn đề phòng thằng này, công bằng mà nói, diễn xuất của tên này quá thần sầu, ảnh đế cũng chỉ thế thôi, Streamer sao lại không bị gài nhỉ?
Khương Hồng Cơ tất nhiên không bị mắc lừa, cô đã nhìn ra tên này đang diễn kịch từ lâu rồi.
Khi hai ảnh đế gặp nhau thì người có diễn xuất tốt hơn sẽ lừa được người kia.
Nói tới trình độ diễn xuất, ai có thể bì được Khương Đồng Cơ?
Thân phận của tên gián điệp quá bất ngờ, ngay cả đám khán giả xem livestream đều bị lừa, tên gián điệp cũng không biết tại sao gã lại bị lộ.
“Sao mấy người lại bắt ta...”
Tên gián điệp muốn vùng ra nhưng hai vai lại bị nhấn xuống quỳ trên mặt đất, không cách nào đứng dậy.
Khương Hồng Cơ cười lạnh nhìn gã: “Sao lại bắt ngươi à? Vấn đề này phải hỏi người mới đúng nhỉ?”
“Phải hỏi Trung lang tướng mới đúng, sao ta biết được.”
“Ngươi dám nói không biết? Nếu không biết thì sao Quận thủ quận Ngọa Long lại chết trận? Toàn quân sao lại bị giết sạch?”
Tên gián điệp ban đầu còn bình tĩnh giữ vẻ mặt chính trực, nhưng dần dần gã ta không kiềm chế nổi nỗi sợ hãi trong lòng, ánh mắt Khương Đồng Cơ như ẩn giấu lưỡi dao sắc bén khiến gã ta không dám nhìn vào mắt cô.
Người gã ta toát mồ hôi lạnh, hơi thở trở nên gấp gáp.
“Ta, ta thật không biết.”
Khương Hồng Cơ liếc mắt ra hiệu cho tên y binh đứng bên cạnh gã ta, tên lính liền lấy ra một cái bao vải có thắt dây thừng.
Bao vải này vừa rộng vừa dài, giống như một sợi dây dài có thể quấn lưng hay ngực, bên ngoài may một miếng vải thổ có thể băng kín vết thương, Khương Đồng Cơ cười lạnh hỏi: “Còn cứng miệng à, chẳng lẽ rượu mời không uống muốn uống rượu phạt?”
Chứng cứ đã bày ở trước mặt, đối phương còn muốn mạnh miệng phản kháng gì nữa.
“Đây là cái gì..”
“Có mẽ và phấn hoa Dương Kim Gia được trộn trong đồ ăn. Ta đã hỏi mấy lang trung trong quân, những thứ này đều đã qua chiết suất và có được lực rất mạnh. Nếu ngươi không phải gián điệp thì sao lại giấu mấy thứ này trên người? Giờ hãy khai thật đi, mất công phải chịu cực hình!”
Mặt gã đàn ông tái đi, một lúc sau mới né tránh nói: “Trung lang tướng nói lời này hơi nặng rồi, gián điệp gì chứ? Những thứ này đúng là của ta, nhưng chẳng nói lên điều gì cả? Dù ta là gián điệp cũng chẳng liên quan gì tới Trung lang tướng...”
Dù gã là gián điệp thì cũng chỉ gây hại cho thế lực quận Ngọa Long, ngoài ra không hề tổn thương ai khác.
“Ngươi không cần giảo biện, ta biết tại sao ban ngày người đi lòng vòng khắp nơi, chẳng phải là để do thám tin tức, dễ dàng ra tay với chúng ta à?”
Nói đến đây gã ta đã biết hành tung của mình đã triệt để bại lộ, nhưng gã ta vẫn không hiểu tại sao lại lộ?
Gã ta diễn không tốt à?
Hay là sơ hở chỗ nào?
“Không biết Trung lang tướng hoài nghi ta từ bao giờ?”
Khương Bổng Cơ nói: “Từ lúc ngươi vừa tỉnh lại, sau này người càng nói sơ hở càng nhiều”
Gã ta đần mặt, không ngờ Khương Bồng Cơ vậy mà chưa từng tin gã ta.
Khương Bồng Cơ lại nói: “Ta cho người điều tra thì biết ngươi là tâm phúc, hơn nữa còn là anh vợ của Quận thủ quận Ngọa Long, theo lý thuyết thì người tuyệt đối không thể là gián điệp. Nhưng trên đời này không gì là không thể, một khi người làm gián điệp thì không ai có thể nghi ngờ ngươi. Mọi người ai nấy đều bị thương nặng, ngay cả thiếu chủ Thái Tương cũng bị thương, mà vết thương người lại rất kỳ lạ, nhìn như nghiêm trọng nhưng lại không nguy hiểm đến tính mạng. Vết thương của ngươi có cái là người khác chém, có cái là người tự chém, chỉ cần điểm này cũng đủ để nghi ngờ thân phận của ngươi. Ta nghĩ người làm như vậy là để Quận thủ quận Ngọa Long không để phòng giao con trai hắn cho người phải không?”
“Điểm đáng để nghi ngờ nhất chính là người không ăn đồ ăn có thêm gia vị” Khương Bổng Cơ cười giễu cợt: “Ngươi nói ngươi lo lắng thiếu chủ đói nên không nỡ ăn lương khô. Nhưng ta để y binh thầm kiểm tra, lương thực các ngươi mang theo không hề ít, ngươi nhịn đói một thời gian dài chỉ chịu uống nước chứ không muốn đụng tới đồ ăn, ngươi có thể giải thích chuyện này không?”
Nói thật, lời nói của tên gián điệp đúng là rất cảm động, dăm ba câu liền đưa gã ta trở thành gia thần trung thành tuyệt đối.
Nhưng Khương Đồng Cơ đâu phải là người dễ bị lừa?
Mặt tên gián điệp cắt không còn một giọt máu, run giọng hỏi: “Trung lang tướng muốn giết ta ư?”
Khương Bồng Cơ nói: “Đương nhiên không, nếu muốn giết người thì người còn có thể sống đến bây giờ à? Ta hỏi ngươi, Mạnh thị cho ngươi cái gì?”
Gã ta do dự một hồi mới buông xuôi nói: “Sau khi chuyện thành công, phong chư hầu, thưởng đất phong, hứa hẹn tiền tài mỹ nhân”
“Chậc chậc, nghe hấp dẫn đó” Khương Hồng Cơ nói: “Không biết nếu so sánh chư hầu, đất phong, tiền tài mỹ nhân, với tính mạng của người thì sao? Ngươi có nghĩ tới, sau khi tinh nhuệ quận Ngọa Long đều bị tiêu diệt, trong tay ngươi không còn binh quyền thì sao có thể ngồi vững cái ghế chư hầu, sao có thể bảo vệ được đất phong? Về phần Mạnh thị, người ta chẳng qua cũng chỉ là một con chó săn của Xương Thọ Vương mà thôi, bọn chúng còn phải lệ thuộc người khác, phong chư hầu ban đất phong cho ngươi kiểu gì? Nói thế mà ngươi cũng tin à?”
Giờ phút này, bộ dạng tên gián điệp đã vô cùng thê thảm, sắc mặt từ tái chuyển thành xám.
Khương Hồng Cơ cười cười nói tiếp: “Phản chủ, hại chết đồng bào của mình, chuyện này nếu truyền đi thì dù ta tha ngươi một mạng, thiên hạ to lớn này cũng không có chỗ cho người dung thân. Người đoán xem, tàn quân quận Ngọa Long sẽ bỏ qua cho ngươi sao?”
Mười mấy nghìn tướng sĩ bởi vì lòng tham của gã mà chết, chưa nói người sống không tha cho ga, cho dù là mười mấy nghìn oan hồn tướng sĩ đã chết cũng muốn lấy mạng gã. Nghĩ tới đây, tên gián điệp đã sợ tới thẫn thờ.
Gã ta đương nhiên sợ chết, chỉ cần có một chút hy vọng sống gã ta sẽ không từ bỏ.
Hơn nữa gã ta đã nhìn ra phương Bồng Cơ cố ý bắt gã tới vạch trần thân phận tất nhiên có chỗ dùng đến gã ta.
Quả nhiên...
“Người đầu mang lên”
Khương Bổng Cơ vừa dứt lời, binh lính đã mang hai cái rương lên, bên trong mở ra đầy ắp vàng bạc châu báu sáng chói khiến gã không thể nhìn thẳng.
Thậm chí gã ta còn nhìn thấy hai viên trân châu quý giá to bằng hai đốt ngón tay.
“Cái Mạnh thị hứa với người chỉ là hoa trong gương, trăng trong nước, nhìn thì đẹp nhưng lại với không tới. Nếu ngươi thông minh thức thời thì những thứ này đều là của ngươi. Sau khi chuyện thành công, ta sẽ truyền tin người vì chủ báo thù mà chết, để lại tiếng thơm một đời cho ngươi, như thế nào?” >
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.