Chương trước
Chương sau
Trước khi Khương Bổng Cơ chạy đến liên minh có giao cho Vệ Từ một nhiệm vụ bí mật.
Liên minh hiện giờ đi vào giai đoạn kết thúc, đội buồn Về Từ phái đi từ các tuyến đường khác nhau lần lượt tới Bắc Cương.
Tam tộc Bắc Cương đột nhiên bị dịch ngựa khiến cho đầu óc choáng váng, không chỉ lực chiến đấu của đội quân bị hao tổn, kinh tế cũng không gượng dậy nổi.
Các trại ngựa quy mô lớn bị tổn thất nặng nề, hoàng đình ít nhiều cũng cho chút trợ cấp và chi viện, các trại ngựa nhỏ và người dân chăn nuôi bình thường lại khốn đốn.
Mấy đội buôn tiến vào biên giới Bắc Cương, nhìn thấy cảnh tượng đìu hiu, không còn sự náo nhiệt, phồn vinh như lúc đầu đều kinh ngạc mãi.
“Mới được bao lâu mà Bắc Cương đã biến thành thế này rồi?”
Vấn đề này không chỉ bọn họ muốn biết mà vô số những dân chăn nuôi chịu thiệt hại cũng muốn biết, vì sao lại biến thành như thế này!
Trước khi bệnh dịch xảy ra, Bắc Cương là đại họa của Đông Khánh.
Trong mắt của Bắc Cương thì Đông Khánh chỉ là một miếng thịt mỡ dính máu, sớm muộn gì cũng bị bọn họ cắn xé thành từng mảnh vụn rồi nuốt vào trong bụng.
Sau khi dịch bệnh xảy ra thì tất cả đều thay đổi rồi.
Đầu tiên là ngựa chiến bị mắc bệnh mà chết, còn sống chưa được một hai phần, sau đó dịch bệnh lan đến toàn bộ đám ngựa bình thường.
Tố chất của ngựa bình thường không bằng ngựa chiến được chăm sóc tỉ mỉ, sau khi dịch bệnh tràn lan thì chết hoàn toàn!
“... Các ngươi cũng biết, kể từ khi Đại vương lên ngôi, ông ta chỉnh đốn lại các bộ tộc của Bắc Cương khiến cho sức chiến đấu của Bắc Cương tăng lên. Đại vương vẫn không thỏa mãn, tràn đầy dã tâm... Tốn bao nhiêu tiền của đào tạo ngựa chiến bao nhiêu năm nay, không phải vì tiến đánh Đồng Khánh sao? Vì trong thời gian ngắn nhất có thể đào tạo ra một lượng lớn chiến mã, hoàng thất thậm chí còn khích lệ dân du mục bình thường cũng nuôi lượng lớn ngựa. Dân du mục bình thường có thể mua ngựa giống ở trại rồi đợi nuôi lớn rồi có thể bán cho trại ngựa. Không ít người dân kiếm được lợi từ đó, thu hút ngày càng nhiều người nuôi...”
“Không ít người dân thấy lợi mới làm, bán bò cừu nhà mình đi nuôi ngựa, vô số người còn mượn tiền để nuôi.”
Nói đến đây, ông lão của đội buôn “chậc” một tiếng, giọng nói khàn khàn có chút hả hê.
“Hiện giờ trại ngựa bị bệnh dịch, toàn bộ ngựa mà người dân nuôi một hai năm đều chết hết rồi”
Mọi người đều hít một hơi lạnh.
Bọn họ coi như rõ rồi, đối với rất nhiều dân du mục Bắc Cương mà nói, ngựa chính là tiền bạc.
Trại ngựa bị dịch bệnh lại khiến cho tâm huyết và tiền tài của bọn họ đổ hết xuống sông xuống biển.
Vất vả mấy năm chưa kiếm được chút nào mà còn bị lỗ sạch vốn liếng.
Ngoài mấy nhà khá giả ra thì rất nhiều dân du mục bình thường đã nghèo đến mức không có cơm ăn, nhà tan cửa nát không đếm xuể.
Lúc này, có một thương nhân cảm khái nói: “Đáng thương.”
Có người không tán thành, châm biếm nói: “Bọn họ đang thương chỗ nào chứ, rõ ràng là hoàng đình Bắc Cương tạo nghiệp chướng quá lớn. Nếu không phải dã tâm của họ quá lớn thì dân du mục đầu có bị xúi giục không nuôi cừu, bò mà đi nuôi ngựa chứ? Bây giờ rước lấy bệnh dịch, thì đúng là ông trời có mắt”
Lúc trước, dân du mục bình thường chủ yếu là nuôi cừu nuôi bò, số lượng nuôi ngựa rất ít.
Bởi vì hoàng đình Bắc Cương vài lần kêu gọi, dân du mục mới giảm bớt số lượng cừu bò để nuôi ngựa.
Nếu không phải như thế thì những dân du mục này cũng không đến bước đường cùng, tan nhà nát cửa.
Rõ ràng là do hoàng đình Bắc Cương mà cuối cùng người phải hứng chịu lại là người dân bình thường.
“Im mồm” Mọi người nghe mà kinh hãi, vội vàng cảnh báo: “Đây là biên giới Bắc Cương, nếu như bị man tộc nghe thấy thì có phải người muốn chết rồi không?”
Đội thương nhân này lại đi thêm một chút, da cừu, da thỏ, thịt thỏ thịt cừu khô đã ít lại càng ít.
“Dân du mục không nuôi cừu thì chúng ta có thể thu mua được bao nhiêu hàng khô chứ?”
Nhìn đống hàng khô thu mua được, không ít người mặt mày ủ rũ.
Thu mua bao nhiêu ngày, bọn họ mới gom được một tí tẹo thế này thì sau đó biết báo cáo ra sao đây.
“Chẳng phải nói thu mua được bao nhiêu thì được đó sao? Dù sao chúng ta cũng không lo nguồn tiêu thụ, chỉ cần mua, mua được bao nhiêu thì kiếm bấy nhiêu?
Dù là như thế song mấy đội buôn lượn một vòng Bắc Cương mà lượng da cừu và da thỏ mua được còn chưa được hai mươi nghìn tấm.
Nếu là trước đây thì vào một cái là có thể mua được ba mươi, bốn mươi nghìn tấm da cừu, da thỏ rồi, thịt cừu với thịt thỏ thì càng nhiều.
Quy mô các đội buôn này có to có nhỏ, giống như đội buôn bình thường để tránh khỏi bị quan phủ chú ý, ngoài da cừu, da thỏ ra thì bọn họ còn thu mua không ít đặc sản có tiếng của Bắc Cương, bí mật giao hẹn với những dân du mục bình thường kia, hai ba tháng sau lại đến mua.
Nói là như thế nhưng đội buồn đối với lần thu mua sau cũng không hy vọng mấy.
“Vì những thứ hàng này mà đi không biết bao nhiêu nhà... Lần sau tới có lẽ đến thịt muỗi cũng không mua được.”
Lượng hàng bọn họ có thể thu mua được thì đều thu mua rồi, dường như mua sạch sẽ lượng hàng dự trữ của dân du mục.
Qua hai ba tháng sau bọn họ có bằng lòng bỏ ra giá cao để thu mua thì dân du mục cũng không còn hàng mà bán nữa.
Có một thương nhân chen vào nói: “Một thời gian nữa thì cỏ chăn nuôi của Bắc Cương cũng um tùm, người dân có thể nuôi cừu nuôi thỏ mà... Dù sao ngựa bọn họ nuôi đã chết hết rồi, bãi cỏ bỏ đó thì cũng phí, còn không bằng nuôi súc vật để nuôi gia đình”
Nếu không nghĩ cách nuôi gia đình thì những dân du mục xui xẻo này cũng phải đi gặm cỏ mà ăn mất.
Lái buôn kia nói tiếp: “Tôi thấy thỏ cũng không tồi, sinh nhiều, nuôi lại nhanh”
Thời gian sinh trưởng của cừu và thỏ không giống nhau, hai ba tháng không thể nuôi rất nhiều cừu nhưng có thể nuôi thỏ nha.
Nếu như muốn ấm no trong khoảng thời gian ngắn thì nuôi thỏ là một lựa chọn không tồi.
Thảo nguyên của Bắc Cương rộng như thế, chỗ nào cũng là cỏ, nuôi thỏ lại không mất công nuôi nấng, thuận tiện biết bao.
Lúc này, có người đưa ra ý kiến không tán thành.
“Nếu theo lời ông nói, bọn họ chỉ nuôi thỏ thì chúng ta chỉ có thể mua thỏ rồi. Đến đây một chuyến không biết lỗ mất bao nhiêu tiền bạc.”
Thủ lĩnh đội buồn cười giễu, không quan tâm nói: “Hoàn Châu người ta có tiền, thích chơi cái này... Chúng ta tiện đường làm ăn, có qua có lại kiếm gấp đôi, không hề thiệt. Muỗi có nhỏ thì cũng là thịt, thu mua da thỏ, thịt thỏ kiếm được ít nhưng tích lũy vào thì cũng là một con số lạc quan đó.”
“... Nhưng mà..” Có người do dự: “Hoàn Châu có tiền thì cũng không thể làm ăn lỗ mãi được..”
Tiếng thảo luận của đội buồn dần dần đi xa.
Không chỉ những lái buồn này không biết mục đích của Hoàn Châu, đến người của Hoàn Châu cũng không biết mục đích đó là gì.
“Rốt cuộc chủ công sai huynh làm gì? Hiện giờ đã cày bừa vụ xuân rồi thì mua da cừu da thỏ chỉ e là sẽ thối trong tay”
Phong Cẩn nhìn một hồi vẫn không đoán ra ý đồ thật của Vệ Từ.
Vệ Từ đương nhiên không thể tiết lộ ra nội dung cụ thể, người biết kế hoạch càng ít càng tốt.
Nếu như bọn Phong Cẩn có thể tự đoán ra thì lại là chuyện khác.
Vệ Tử lắc đầu nói: “Chuyện này là cơ mật, nếu như không có sự cho phép của chủ công thì Từ không được tiết lộ. Nếu Hoài Du hiếu kỳ thì đợi chủ công trở về thì hỏi. Về phần da cừu và da thỏ... Dù đã vào cày bừa vụ xuân rồi nhưng da thú mua về cũng không phải là vô dụng. Hiện giờ cả Hoàn Châu đã ở trong tay của chủ công, dân số không biết đã nhiều hơn huyện Tương Dương bao nhiêu rồi. Nếu không sớm chuẩn bị đồ chống rét cho mùa đông sang năm thì đến lúc đó chẳng phải sẽ luống cuống tay chân ư? Huynh xem như chúng ta phòng ngừa chu đáo, vì dự tính của năm sau đi.” >
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.