Chương trước
Chương sau
“Trên đời này không có góc tường nào không đào ra được, chỉ có người đào không có tâm thôi.” Khương Bồng Cơ khảng khái chặn lời Phong Chân: “Cứ nhìn Hoàn Châu đi, đất rộng người thưa, muốn làm gì cũng phải vác cái thân đi làm, sớm muộn cũng mệt chết trên bàn làm việc...”
Khương Bổng Cơ thiếu nước nói toẹt ra với Phong Chân: Còn muốn nghỉ ngơi, muốn có chị gái xinh đẹp, muốn có rượu ngon phục vụ thì lo mà đi dụ người tới làm đi!
Dù cô không nói thẳng nhưng với trí thông minh của Phong Chân sao có thể không hiểu hàm ý trong lời cô nói?
Chính là bởi vì hiểu được nên anh ta mới càng hối hận.
Lúc trước trăm nghìn lần không nên nhận lời Vệ Từ mà ngoan ngoãn chui đầu vào cái động này.
Giờ thì tốt rồi, chỉ còn biết cắm đầu tăng ca, chịu đựng sự giày vò của Khương lột da, một năm này anh ta vẫn chưa có một kỳ nghỉ chân chính.
Với một lãng tử, nếu không có thời gian riêng nghĩa là không có cơ hội đi chơi bời, gần gũi những chị gái như hoa như ngọc.
Cuộc đời này coi như vứt đi rồi.
“Nhưng chuyện này cũng phải xem duyên phận, cưỡng cầu không hạnh phúc...”
Phong Chân yếu ớt phản bác vài câu.
Người bình thường dù đào tới được cũng vô dụng, những nhân tài đỉnh của đỉnh kia lại không phải rau cải trắng, có thể mua sỉ, việc này còn phải tùy duyên.
Hơn nữa vì bầu không khí trong lành của tập đoàn Hoàn Châu, Phong Chân cũng không thể vợ đại luôn cả mấy thứ cà lơ cà phất được?
Phong Chân dám làm như thế, Khương Bồng Cơ chẳng lẽ dám nhận sao?
“Ôi, có đôi khi ta rất hâm mộ mấy tên đại gia người theo hầu đông đúc... Chí ít không cần vì nhân tài mà lao tâm khổ tứ” Khương Hồng Cơ nhìn con đường quạnh hiu thấp giọng phàn nàn: “Anh em Hứa thị thì cũng thôi đi, ta thậm chí ngay cả Bá Cao cũng không sánh nổi...”
Những phương diện khác Khương Đồng Cơ không ngán ai, nhưng nói về mị lực cá nhân thì có chính hoa dại ven đường, dù cố gắng nở rộ vẫn không thể sánh bằng mấy loại hoa thu hút ong bướm như mẫu đơn, thược dược... Chuyện này đúng là nhức nhối muốn chửi thề.
Phong Chân đi sau Khương Bồng Cơ hai bước, nghe cô phàn nàn không khỏi cười khổ.
“Rõ ràng là chủ công tùy hứng giấu tài, chứ làm gì có chuyện ngài không bằng người khác?”
Câu này của Phong Chân cũng không phải an ủi Khương Bồng Cơ mà anh ta nói thật.
Tình cảnh trước mắt chẳng phải do Khương Hồng Cơ mưu tính ra sao.
Muốn nói xuất thân, dù Hà Gian Liễu thị không phải là vọng tộc lớn nhất, nhưng cũng thuộc tầng lớp trung lưu nhị đẳng, ngoài ra còn có lão cha thế lực hùng hậu như Liễu Xa làm chỗ dựa, Khương Bồng Cơ có tài nguyên và ưu thế mạnh mẽ hơn cô tưởng tượng rất nhiều.
Chỉ cần Khương Bổng Cơ nguyện ý bày ra tên tuổi Liễu Xa, dựa vào danh thế của Liễu thị thì còn lo gì không có nhân tài?
Không nói sánh bằng anh em Hứa thị nhưng vượt trội Hoàng Tung là cái chắc.
Thời buổi này ai mà không ỷ thế gia tộc?
Chủ công nhà anh ta nắm trong tay rất nhiều át chủ bài, nhưng lại không chịu khoe với thiên hạ, thử hỏi anh ta phải làm sao?
Không chịu phô bày thế lực của mình, tất nhiên không thể thu hút sự chú ý, khiến sĩ tử thiên hạ không hiểu rõ về cô, bọn họ không thấy tiềm năng và hy vọng từ cô thì chỉ có thằng ngốc mới đầu quân cho cô?
Nói trắng ra, cô có cha làm to, gia tộc mạnh mẽ nhưng lại muốn dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, đây có khác gì tự chuốc khổ đâu.
Chủ công nhà anh ta không những tự chuốc khổ còn lôi theo cả đám nhân viên chịu tội chung, đúng là thích tự ngược.
Phong Chân nhìn thì như không đáng tin cậy, nhưng thật ra rất tinh tế, hiểu rõ trọng tâm vấn đề.
Chủ công nhà anh ta không chịu ỷ thế cha và gia tộc là vì muốn làm chuyện lớn.
Người xuất thân sĩ tộc nhưng lại muốn xử sĩ tộc, nói xem có bá đạo không?
Khương Bồng Cơ phất phất tay, cau mày nói: “Ta biết huynh muốn nói gì, nếu là con đường ta chọn thì dù có phải lết ta cũng phải lết lên. Ta một người không nổi, chẳng phải còn có các huynh sao? Tóm lại giờ ta thiếu người, huynh đi đầu dụ người về cho ta!”
Nói hơn nửa ngày lại quay về chủ đề cũ.
Phong Chân bày tỏ: Bé yếu ớt không có sức đi đào đầu.
Khương Bồng Cơ bật cười hỏi: “Vậy huynh muốn thế nào?”
Phong Chân trầm ngâm một hồi nói: “Lại nói, hoàng thành cũng không ít nơi vui chơi, thư giãn cơ thể và tinh thần. Hiếm khi đi được một chuyến nếu không đi dạo hết chẳng phải phí công? Chân cũng không có ý gì khác, chỉ muốn đi mở mang một chút”
Khương Bổng Cơ cười lớn.
“Một tên già đời dám nói phải đi mở mang kiến thức... Đúng là chuyện cười nhạt nhất ta từng nghe”
Không cho đi Phong Chân liền ăn vạ kiểu như “Ta đã nhắm được người rồi, nhưng nếu người không cho ta đi chơi ta liền ỳ ở đây cho người coi”, khiến Khương Đồng Cơ ngứa răng. Nếu để cho anh ta đi chơi ai biết tên Phong Chân này có vui quên cả đường về không?
Hai người giằng co trên đường thu hút không ít dân chúng chú ý.
Không chú ý không được, ai bảo hai người này quá nổi bật:
Khương Bồng Cơ mặc đồ nữ nhưng lại cao đè bẹp tất cả đàn ông trên đường, khí thế mạnh mẽ khiến ai đi qua đều kiêng dè.
Phong Chân mặc một bộ nho sam màu xanh, dáng vẻ yếu đuối không đúng đắn, nhìn là biết hay vui chơi chốn lầu xanh
“Chủ công, người đồng ý đi, thời gian địa điểm đã hẹn hết rồi, nếu không đi nhân tài sẽ bay mất đó”
Phong Chân cắn chết không buông, Khương Hồng Cơ còn có thể làm sao?
“Tiền trảm hậu tấu? Giỏi lắm! Được, muốn đi thì đi chung, mất công huynh dụ người tới lại phải chọn lúc khác gặp mặt”
Phong Chân nhìn bóng lưng yểu điệu cao gầy của chủ công lập tức sững lại.
“Chủ công, người tính mặc vậy đi hả?”
Trước kia không biết phương Bồng Cơ là nữ, hai người thường lén đi uống rượu, bồi dưỡng tình anh em.
Giờ thì khác rồi, chủ công là nữ lại đi dạo phố đèn đỏ, hình như có gì đó sai sai?
Khương Hồng Cơ đáp: “Nếu ta không đi thì ai tính tiền cho huynh? Đến lúc huynh bị bắt lại thì đừng có khai tên ta ra.”
Phong Chân tặc lưỡi vài tiếng thầm sờ sờ túi tiền nhẹ bẫng.
Khương Đồng Cơ sau khi có tiền chưa từng bạc đãi bổng lộc của người nhà, nhưng cô cũng không chịu nổi khả năng tiêu xài của Phong Chân.
Thật ra anh ta đang muốn hố một người khác tới tính tiền.
Phong Chân lẩm bẩm: “Luôn thấy có gì đó kỳ kỳ..”
Không chỉ có anh ta thấy kỳ lạ, hoa nương tiếp khách cũng cảm thấy hai người này rất quái lạ.
Không giống như nam chủ nhân mang theo tiểu thiếp ra ngoài phong lưu học hỏi kiến thức, làm gì có tiểu thiếp nào có khí thế mạnh mẽ như vậy.
Không giống như nam chủ nhân mang theo lão bà ra ngoài phong lưu học hỏi kiến thức, làm gì có lão bà nào đi dạo lầu xanh còn rành hơn ông chồng như thế?
Thế này nhìn giống... Bà mẹ hung hãn mang theo đứa con trai chưa nếm mùi đời đi học hỏi.
Thế nhưng...
Với kinh nghiệm tiếp khách tung hoành mười mấy năm, bà ta chỉ cần liếc qua cũng biết Phong Chân tuyệt đối không phải một đứa con nít, anh ta rõ ràng là một tay phịch thủ già đời. Cặp này xuất hiện như thế ở đây khiến ai nấy đều cảm thấy kỳ lạ. >
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.