Chương trước
Chương sau
Các vị mưu sĩ đưa mắt nhìn nhau, trong lòng thầm tự cảm khái tâm cơ của Hứa Bùi.
Ra tay đủ ác, tâm tư đủ đen tối.
Tự biên tự diễn ám sát Liễu Hi, đến lúc đó chỉ cần ném cái danh xấu cho Hứa Phỉ, trong nháy mắt liền có thể phủi sạch tội lỗi, không chỉ có thể tạo cho Hứa Phỉ một đối thủ mạnh mà còn có thể khiến cha con Liễu thị đứng hẳn về phía Hứa Bùi, chiếm được cái danh tiếng tốt.
Cho dù cha con Liễu thị và Hứa Bùi đàm phán không thành, vì cái tội danh oan ức kia thì cha con Liễu thị cũng không quay sang ủng hộ Hứa Phỉ.
Nghĩ như vậy thì Hứa Bùi là đáng nghi nhất, động cơ mạnh nhất, có thể liệt vào danh sách bị tình nghi nhất.
Hứa Phỉ đứng vững, lạnh lùng hừ một tiếng, hỏi người bên cạnh.
“Hừ, tên ngụy quân tử đó giờ đang làm gì?”
“Đại lang quân đang mở tiệc minh quân”
“Ăn ăn ăn, cả ngày thiết yến ăn uống, tặng mỹ nhân, làm sao lại ăn không chết hắn!” Sắc mặt Hứa Phỉ hơi nhăn nhó, mang theo chút hung dữ, vô cùng châm biếm nói: “Vị anh họ này đúng là có bản lĩnh, Cần Vương dẫn theo một đám ca vũ, tặng người vàng bạc châu báu, rồi mỹ nhân... Vì danh tiếng của mình, quả là không có gì không dùng. Bây giờ còn dùng thủ đoạn hèn hạ như vậy làm bẩn thanh danh của ta, ghê tởm!”
Một người bên cạnh ưu sầu lo lắng, chắp tay nói: “Chủ công, giờ không phải lúc oán hận. Được sự ủng hộ của cha con Liễu thị, hắn ta lại mượn được một thế lực, vị trí Minh chủ liên minh lần này... Sợ là sẽ rơi vào tay của Đại lang quân... Chúng ta muốn giành, cơ hội cũng không lớn”
Hứa Phỉ lửa giận bộc phát: “Ta đương nhiên biết.”
Cậu ta tự thấy là không yếu hơn anh họ nhưng thủ đoạn của người ta cao tay, cậu ta thực sự không sánh kịp.
“Các ngươi có cách gì hay không, tốt nhất là có thể ly gián quan hệ của hắn ta và cha con Liễu thị”
Hứa Phỉ tức giận, cậu ta không đạt được thì anh họ cậu ta dựa vào cái gì mà đạt được chứ?
Dựa vào vàng bạc châu báu và mỹ nhân để lôi kéo người tài, góp nhặt danh tiếng, có cái gì đáng ra oai?
Có người nói: “Không thể, nếu làm như vậy ngược lại sẽ thất bại mất”
Ấm ức trong lòng Hứa Phỉ đã sắp bộc phát ra ngoài.
“Thế này không được, thế kia không xong, vậy nên làm thế nào hả?”
Đối phương nói: “Chi bằng chuẩn bị một món lễ vật hậu hĩnh, cho người dùng thân phận của chủ công thay Đại lang quân xin lỗi Liễu Hi.”
Hứa Phỉ ngơ ngác, rõ ràng là lỗi của Hứa Bùi, vì sao cậu ta phải tặng lễ vật xin lỗi?
Người kia phân tích tiếp: “Chủ công, từ tin tức có thể thấy, Liễu Hi và Đại lang quân cũng chưa nảy sinh trở mặt, có thể thấy được Đại lang quân đã giá họa cho chủ công thành công. Lúc này giải thích với Liễu Hi thì chỉ rước về cái danh xấu khua môi múa mép. Đã vậy, chủ công không ngại lấy lí do Anh cả quản lý không nghiêm để cho thích khách trà trộn vào cho nên thay anh cả tạ lỗi với Liễu Hi. Thay vì tiếp cận thì để lộ ra một điểm đáng ngờ. Nếu như Liễu Hi không ngu thì đương nhiên sẽ đi điều tra. Tự điều tra được luôn đáng tin hơn người khác điều tra.”
Nếu như sử dụng hợp lý, không biết chừng Hứa Bùi còn tự lấy đá đập chân mình cơ.
Nghĩ tới đây, Hứa Phỉ lập tức cho người chuẩn bị lễ vật hậu hĩnh, rồi phải người đi tặng quà, tỏ vẻ trịnh trọng.
Khương Bồng Cơ tỏ vẻ, Hứa Bùi và Hứa Phỉ không hổ là anh em họ, trí tưởng tượng quá sức phong phú.
Tiễn sứ giả của Hứa Phỉ xong, Dương Tư và Phong Chân nhìn lễ vật nhét đầy lều suýt nữa lồi cả mắt ra nhìn.
“Bọn họ có ý gì thế?”
Khương Bổng Cơ nói: “Tám mươi phần trăm... Anh em họ đang nghi ngờ lẫn nhau.”
[Tuyết Ảnh Thanh Phong]: Ha ha, giá họa lẫn nhau, hoài nghi lẫn nhau ư? Có cả loại chuyện như này à, mới phát minh sao?
[Túy Vân Miêu Yêu]: Hứa Phỉ hoài nghi Hứa Bùi tự biên tự diễn, Hứa Bùi hoài nghi Hứa Phỉ thầm giở trò... Cảm giác như nhiễu khẩu lệnh vậy.
[Cư Sĩ Quét Nhà]: Chẳng quan tâm bọn họ giá họa lẫn nhau đâu, dù sao thì Streamer của chúng ta cũng kiếm được lợi, vui thích hi hi.
Đúng vậy, sau một hồi thì cuối cùng người được lợi chính là phương Bồng Cơ.
Nếu như anh em họ Hứa biết được chân tướng không biết có ròng ròng đổ lệ không nhỉ?
“Luôn cảm thấy liên minh này sẽ là một trận chiến tu la ác liệt...”
Khương Bổng Cơ chậc một tiếng giống như cảm khái.
Dương Tư và Phong Chân đưa mắt nhìn nhau, có thể nhìn thấy sự bất đắc dĩ trong mắt đối phương.
Vô liêm sỉ!
Nếu không phải chủ công nhà mình âm thầm giở trò lấy sắc gạt người như thế thì anh em người ta cũng không đến mức náo loạn ác liệt như thế này.
Khương Bổng Cơ đang định đi rửa mặt, thay quần áo mới thì bên ngoài bẩm báo nói Hoàng Tung đến thăm.
“Nghe nói hôm qua cậu bị hành thích ở doanh trại của Hứa Bùi à?”
Lần này Hoàng Tung không dẫn theo Trình Tĩnh mà mang theo Phong Giác, hai người đều mặc quần áo bình thường, lần này cũng là dùng thân phận cá nhân bái phỏng.
Khương Bổng Cơ ung dung chào hỏi Phong Giác một câu.
Sau đó nói: “Chết dưới hoa mẫu đơn làm quỷ thì cũng phong lưu, gặp phải ám sát đã là gì?
Hoàng Tùng: “.”
“Hứa Bùi vốn có ý tốt, muốn tặng vũ cơ tuyệt sắc kia cho ta, nhưng đâu có biết mỹ nhân có độc lại còn là một thích khách.”
Hoàng Tung không phản bác được, theo như hiểu biết của anh ta với phương Bồng cơ thì người này mặc dù thích phụ nữ xinh đẹp nhưng luôn kiềm chế. Vẫn nhớ nhiều năm trước, lúc ba người bọn họ còn ở Thượng Kinh, ba người thường xuyên lưu luyến lầu xanh nhưng Liễu Hi chưa từng ngủ lại, cùng lắm là nghe hát.
Không ngờ rằng mấy năm trôi qua, Liễu Hi cũng sa đọa rồi, trở thành kẻ lưu luyến hương hoa rồi.
Phong Giác nói: “Huynh không phải là người không cẩn thận như thế, người lạ tặng mỹ nhân huynh cũng dám hưởng thụ à?”
Khương Bồng Cơ nghĩ mà sợ nói: “Người có lúc sẩy tay, ngựa có lúc trật vó... Đó là do ta quá sơ suất, đêm qua đúng là nguy hiểm vô cùng.”
Hoàng Tung cũng cười phụ họa: “Tuổi trẻ kích thích, có người đàn ông nào không thích mỹ sắc chứ? Có điều, mọi chuyện đều phải có chừng mực, chớ để quá đà”
Hoàng Tung và Phong Giác đến đây cũng chỉ là nhìn xem sao, xác định người không sao là được.
Hàn huyên xong, hai người Hoàng Tung đang muốn đứng dậy ra về thì Dương Tư ôm một chồng thẻ trẻ từ ngoài bước vào, nhìn trong lều có người hơi giật mình.
Nhìn thấy mặt Hoàng Tung, trong lòng Dương Tự hồi hộp.
Một chân bước vào trong lều, một chân còn đang ở ngoài, do dự nên đi vào hay đi ra.
“Ngươi... Hình như ta gặp người ở đâu rồi.”
Lần trước Hoàng Tung tới thăm, Phong Chân và Dương Tư đều đang xử lý công việc nên không có chạm mặt nhau.
Dương Tự trầm mặc, Hoàng Tung và gã đương nhiên từng gặp mặt, nhưng mà không phải gần đây.
Nhớ năm đó, gã rời khỏi chỗ của Xương Thọ Vương, lừa gạt chủ cũ dẫn thư đồng cao chạy xa bay.
Vốn muốn nương nhờ Hoàng Tung, nhìn xem người này có phải là minh chủ của gã khổng, nào ngờ tên gác cổng của phủ Hoàng Tung ức hiếp người, ém bái thiếp của Dương Tự xuống dưới. Sau đó Hoàng Tung thúc ngựa đuổi theo, tính khí kiêu ngạo của Dương Tư nổi lên thế là từ chối đối phương, còn bịa đặt ra một cái tên giả.
Tiếp tục lên phía Bắc, bị rơi vào cái bẫy của Vệ Từ, từng bước bị Khương Đồng Cơ và Vệ từ lôi vào cái động “tăng ca” không đáy.
Bây giờ nghĩ lại, không khỏi khóc thút thít.
Nếu như năm đó đầu quân cho Hoàng Tung thì có lẽ giờ gã không phải mệt mỏi thế này, ít nhất Hoàng Tung dễ lừa dối hơn Khương Hồng Cơ nhiều.
Hoàng Tùng cũng nhớ ra thân phận của Dương Tư, như cười như không gọi một tiếng: “Triệu tiên sinh, năm đó từ biệt, dạo này khỏe không?
Dương Tự lại trầm mặc, năm đó vì lừa gạt Hoàng Tung mà gã nói mình họ Triệu. >
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.