Chương trước
Chương sau
Hứa Bùi nghe xong mừng thầm trong bụng, biết chuyện này vẫn còn cứu vãn được.
Hắn ta tỏ ra xấu hổ nói: “Huynh thật đúng là bất tài, để hiển đệ phải chịu kinh hoàng, đã thế còn lo lắng thay cho ta.”
“Hứa huynh đừng tự coi nhẹ mình như vậy, nếu như huynh mà là người bất tài vậy thì đệ đấy chẳng phải là kẻ ngu xuẩn vô dụng hay sao?”
Khương Hồng Cơ dứt lời, bầu không khí trong trường soái vốn đang nặng nề giờ trở nên nhẹ nhõm, vui vẻ hơn đôi chút, Hứa Bùi dẫn cô đến thẳng chỗ ngồi.
“Nhưng, Hứa huynh có thể nói cho ta biết kẻ đứng sau việc này là ai không?” Khương Bồng Cơ nói đến đó trong mắt lóe lên tia lạnh lẽo, giọng cô lạnh bằng: “Cho dù là nhằm vào ta, hay là ta bị liên lụy, nếu như không phải đêm qua ta may mắn thì có khi giờ này đã xuống âm phủ đầu thai rồi. Nếu không xả được cơn giận này, người khác còn tưởng Liễu Hi này là kẻ yếu đuối, dễ bắt nạt”
Ban đầu Hứa Bùi còn định giấu giếm, dù sao cũng là người nhà họ Bùi.
Cho dù có xung đột lợi ích trong gia tộc, nhưng bọn họ vẫn là một gia tộc.
Cùng là con cháu nhà họ Hứa, có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu.
Hứa Phỉ có thể dùng bất cứ thủ đoạn nào để lật đổ hắn ta nhưng hắn ta lại không thể làm như vậy, hay chí ít là hiện tại không thể làm vậy.
“Kỳ thực... Về tên tiểu nhân đứng sau chuyện này, huynh cũng chưa dám xác định, chỉ đang có một vài đối tượng khả nghi...”
Hứa Bùi có vẻ khó xử, cân nhắc rồi mới nói: “Nói ra thì cũng xấu hổ vô cùng, người này chính là em họ của ta. Nhưng hiện tại không có chứng cứ, không thể xác nhận là nó được. Hiền để yên tâm, cho huynh một chút thời gian nhất định huynh sẽ điều tra rõ việc này, trả lại công bằng cho hiền đệ”
“Nếu như chuyện này là Hứa Phỉ làm, huynh chắc chắn sẽ không thiên vị”
Khương Bổng Cơ nghe với vẻ mặt lạnh tanh.
“Em họ của Hứa huynh – Hứa Phỉ? Vậy thì chẳng phải là thân thích của huynh sao, tại sao lại...”
“Mỗi cây mỗi hoa mỗi nhà mỗi cảnh, nhà ai cũng có vài ba chuyện khó nói”
Hứa Bùi cảm thấy hơi mất mặt, anh em bất hòa không phải là chuyện gì hay ho, đây cũng là biểu hiện của việc gia đình không yên, gia giáo không nghiêm.
“Hứa Phỉ và ta đã có mâu thuẫn với nhau từ lâu, anh em bất hòa, đã sớm không phải là chuyện bí mật gì... Gia
môn bất hạnh, nói ra cũng thật xấu hổ... Để Liễu đệ phải chê cười rồi. Thực ra, huynh và Hứa Phỉ quen biết nhau bao nhiêu năm, chân tướng của chuyện này ra sao cũng không dễ định luận”
Cho dù trong lòng Hứa Bùi có định tội Hứa Phỉ, nhưng tuyệt đối không thể nói ra ngoài, chỉ có thể lấp lửng.
Khương Bồng Cơ ngoan ngoãn gật đầu, đầy chờ mong nói” “Vậy thì tiểu đệ đợi tin từ Hứa huynh”
Thấy cô dễ tính ngoan ngoãn như vậy, Hứa Bùi cũng âm thầm thở dài.
Đúng là một cậu thiếu niên ngây thơ, tại sao em họ hắn không đáng yêu như thế chứ?
Hứa Bùi lại bày tiệc thiết đãi Khương Đồng Cơ, nhiệt tình tiếp đãi.
Khương Bồng Cơ ăn lùng lửng dạ rồi, chợt nhớ ra lời dặn của Dương Tư.
Cô nói: “Hứa huynh, tiểu đệ nghệ Tĩnh Dung nói, tối hôm qua tiểu đệ đã hứa với huynh là sẽ bán phương pháp chế tạo gạch xanh cho huynh?”
Hứa Bùi nghe xong, dây thần kinh lập tức căng lên. Như thể có một dòng nước lạnh chạy thẳng từ chân lên đầu.
Để tay lên ngực tự hỏi, hắn ta quả thật thèm thuồng phương pháp chế tạo gạch xanh ấy, nhưng bây giờ không giống hôm qua, hắn ta mà nhắc đến cái này khác nào tự đi tìm ngược.
Giờ hắn ta còn một đống chuyện chưa xử lý xong, còn chưa rửa sạch hiểm nghi, đột nhiên nhắc đến chuyện này, nếu như Liễu Hi nghi ngờ hắn ta muốn giậu đổ bìm leo, nhân lúc người đang say mà dụ dỗ Liễu Hi bán kỹ thuật nòng cốt cho hắn ta, thế chẳng phải bao nhiêu công sức cố gắng trước đó đều thành công cốc sao?
Đầu óc Hứa Bùi nhanh chóng hoạt động, âm thầm đá mắt cho tâm phúc của mình, định cầu cứu người khác.
Làm thế nào mới có thể xử lý toàn vẹn chuyện này?
Mưu sĩ âm thầm ra hiệu với hắn ta, Hứa Bùi hiểu ngay lập tức.
“Chuyện này... quả thật có lý do...” Hứa Bùi liếc nhìn sang Dương Tự, liền thấy đối phương đang nhìn mình với vẻ mặt cười mà như không, hình như đang ngầm cảnh cáo hắn ta, tim hắn ta giật thót một cái, biết mình không thể lập lờ cho qua chuyện này, liền nói: “Sợ hiền đệ chế cười, tối hôm qua nhìn thấy bức tranh mà học trò của Uyển Kính tiên sinh vẽ, huynh liền sinh lòng ngưỡng mộ với cảnh tượng đó, huynh cũng muốn khiến quận Chiết mình cai trị trở nên phồn vinh giống vậy. Quận Chiết nằm ở phía Nam, nhiều mưa ẩm ướt, mọi thứ dễ dàng mốc meo, mục rữa. Nếu có loại vật liệu như gạch xanh, huynh cảm thấy tình hình này có thể cải thiện không ít. Tối hôm qua biết hiện để uống say, hỏi qua loa vài câu... Bây giờ nghĩ lại cảm thấy thật không thỏa đáng, hiền đệ đừng để bụng chuyện này...”
Khương Bổng Cơ không tán thành lắc đầu, nói như đinh đóng cột.
“Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy! Những gì nói ra rồi sao có thể thu lại? Cho dù là tối hôm qua tiểu đệ say bất tỉnh nhân sự, hay là nhất thời buột miệng nói nhầm, nếu đã đồng ý với Hứa huynh rồi thì sẽ không nuốt lời. Hơn nữa, Hứa huynh làm vậy cũng là vì nghĩ cho dân chúng quận Chiết mà không phải tự lợi cá nhân. Tiểu đệ vẫn luôn ngưỡng mộ tài hoa và nhân phẩm của Hứa huynh, nếu như có thể giúp huynh được thì làm sao tiểu đệ có thể từ chối?”
Tất cả những người có mặt tại đây, trừ những võ tướng thần kinh thô, thẳng thừng, những người còn lại thì ai chẳng là “thánh diễn” tu vi thâm hậu?
Hứa Bùi có thể giữ được thanh danh của mình tốt như thế, bản lĩnh diễn trò và nói dối không chớp mắt cũng phải gọi là hàng đầu.
Khán giả xem livestream và Dương Tư đều bình tĩnh xem hai bạn “thánh diễn” phô diễn xuất, bày bẫy cho nhau nhảy, lặng lẽ ăn dưa.
Hứa Bùi không ngờ Khương Bổng Cơ lại trong lời hứa đến vậy, trong lòng hơi cảm động và khâm phục, nhưng trên hết là sự kinh ngạc vui mừng.
Điều này cũng có nghĩa là Liễu Hi đã hoàn toàn “tha thứ cho hắn ta, quan hệ giữa hai người vẫn không hề bị sứt mẻ sau chuyện tối qua.
Nếu như vừa có thể giữ được mối quan hệ vừa có thể mua được phương pháp chế tạo gạch xanh, thì đây đúng là kết quả tốt nhất bây giờ.
Hứa Bùi cười nói: “Lời hứa của hiện độ nặng như thái sơn, huynh đây thật xấu hổ vì không bằng đệ”
Khương Bổng Cơ mặt dày, lúc cần tự kỷ thì tự kỷ, còn lúc nào cần khiêm tốn sẽ khiêm tốn.
Đương nhiên cô khiển tốn cũng chỉ là trải đường cho cái sự tự kỷ sau đó.
Sau một hồi khen nhau, cổ và Hứa Bùi bước vào giai đoạn cò kè mặc cả.
Bởi vì Hứa Bùi là bên đuối lý nên không cẩn Khương Hồng Cơ cố ý tranh thủ lợi ích, hắn ta sẽ chủ động nhượng bộ trước.
Những mặt hàng kỹ thuật rất khó định giá, có điều Hứa Bùi cũng là kẻ có tiền, mưu sĩ dưới trướng hắn ta cũng không phải là người có tầm nhìn hạn hẹp, cũng đưa ra được một cái giá không tồi, nhưng bạn Khương Đồng Cơ xấu xa nhà mình nào có chịu chỉ được một chút lợi ích như vậy?
Cô nhíu mày, có vẻ do dự.
Hứa Bùi còn tưởng cô không hài lòng với giá cả, liền hỏi: “Hiển đệ cảm thấy cái giá này như thế nào?”
“Hứa huynh coi trọng tiểu đệ như vậy đương nhiên tiểu đệ cũng không phải là kẻ không biết điều. Nhưng...”
Khương Bổng Cơ muốn nói lại thôi, lấp lửng, thật đúng là muốn ép người ta phát điên.
Hứa Bùi vội vàng truy hỏi, Khương Đồng Cơ ấp úng nói ra dự tính của mình.
Cô tỏ vẻ sám hối vì “ta có tội, ta quá tham lam”.
“Vừa nãy, tiểu đệ nghe Hứa huynh nói về tình hình của quận Chiết, đột nhiên cảm thấy áy náy vô cùng. Vốn dĩ nên mở rộng phương pháp chế tạo gạch xanh này để tạo phúc cho dân chúng. Tiểu đệ bị tiền bạc làm mờ mắt, thế mà lại đem nó ra buôn bán... thực sự là... Hứa huynh cũng không cần lừa đệ, giá mà huynh đưa ra rõ ràng đã vượt xa giá trị của bản thân nó, tiểu đệ sao có thể mặt dày nhận lấy?” >
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.