Chương trước
Chương sau
Chủ công nhà gã là nữ, sao lại thích một đám mỹ nữ nhảy nhót ca hát được:
Bàn ăn trước mặt bày đầy đồ ngon rượu thơm, có một vài loại quả khô trông khá ngon, hiếm có ở phương
Bắc.
Khương Bồng Cơ đang cầm một quả gặm gặm như con sóc, liền nghe thấy bên ngoài trướng vang lên tiếng bước chân của hơn hai mươi cô gái.
Màn trường được kéo lên, một loạt vũ cơ mặc váy đỏ nối đuôi nhau bước vào, làm cả trường chủ soái trở nên sinh động rực rỡ hẳn lên.
Trong dầu đốt đèn có cho thêm hương liệu, lúc thắp lên sẽ tỏa ra mùi hương kì lạ.
Mùi hương lãng đãng quanh quẩn trong bầu không khí, những vũ cơ với thân hình thướt tha, mặc váy đỏ mỏng tang uyển chuyển nhảy múa trong tiếng đàn sáo, người khác nhìn vào không rời mắt nổi - khán giả xem livestream cũng hò hét ầm ĩ như thể một lũ sói đói. Bình luận lại ào lên một đợt khác, khen thưởng đổ xuống ào ào, cực kỳ náo nhiệt.
[Hán Vũ Đại Đế]: Tưởng bảo là người ở cổ đại xấu lắm cơ mà? Tui còn tưởng tiêu chí thẩm mỹ hiện đại rất cao, giờ xem livestream mới biết mỹ nhân cổ đại đúng là mỹ nhân cổ đại, không phải mấy đứa hotgirl trên mạng có thể sánh được, đúng là trình độ thưởng thức rất cao.
[Trần A Kiều]: Cái đám cuồng đẹp vô sỉ các người, trọng tâm là âm nhạc với điệu múa mới đúng chứ?
Thân phận của Khương Hồng Cơ là quý tử sĩ tộc, nhưng khán giả đều biết cô không thích xa hoa mà thích những thứ có giá trị thiết thực hơn.
Đây cũng là lý do tại sao bao nhiêu năm theo livestream này mà khán giả chỉ thấy được vài bữa tiệc, nhưng chất lượng của mỗi một bữa tiệc đều rất cao.
Theo như những gì mà khán giả nói, thì có không ít người đã quay lại những buổi tiệc này thành video làm mẫu, hòa tấu âm nhạc cổ đại trăm phần trăm.
Thậm chí còn có đại gia bỏ tiền ra làm hẳn một chương trình về âm nhạc cổ phong, đến bây giờ đã phát sóng được bốn kỳ.
Dưới sự thúc đẩy của kênh livestream, mấy năm gần đây nước Hoa đang dậy lên phong trào phục cổ, lớp trẻ bắt đầu coi trọng văn hóa cổ đại.
Khương Bồng Cơ biết tầm quan trọng của sự lưu truyền và kế thừa văn minh đối với một dân tộc, chỉ cần là ảnh hưởng tích cực, cô cũng sẽ vui cho bọn họ.
Có một số người có tính giác ngộ cao nhưng đại đa số đều là những người bình thường thích ngắm trai xinh gái đẹp, ngắm mỹ nữ mới là chuyện quan trọng nhất.
Bọn họ đều nhìn ra được tất cả những vũ cơ này đều được nuôi dạy cẩn thận, chắc chắn là đoàn ca vũ riêng của một nhà quý tộc nào đó.
Dung mạo của mỗi một vũ cơ đều rất xinh đẹp, đường nét xinh xắn, dáng người thon thả, da dẻ nõn nà, eo nhỏ như liễu.
Tuy không được coi là hàng quốc sắc thiên hương, xinh đẹp vô song nhưng cũng là giai nhân hiếm thấy.
Những vũ cơ mặc váy đỏ nhảy múa trong trường, ánh mắt lúng liếng nhìn quanh, khiến cho bọn họ ngứa ngáy.
Khương Bồng Cơ một tay cầm ly rượu, một tay chống cằm, đôi mắt khẽ nheo lại, nhìn chằm chằm vào vũ cơ kia dường như đang rất say mê.
Nếu như nhìn kỹ thì sẽ phát hiện ra rằng ánh mắt của cô đang dán vào người vũ cơ múa dẫn đầu, theo sát như hình với bóng, nóng rừng rực, dưới vẻ bình tĩnh là ngọn lửa cháy rực, dường như muốn xuyên qua y phục của vũ cơ nọ, dò xét từng tấc thân thể bằng ánh mắt.
Hứa Bùi để ý thấy dáng vẻ của Khương Đồng Cơ, trong bụng cười thầm, thiếu niên chung quy vẫn chỉ là thiếu niên, sao có thể kháng cự được sự quyến rũ của sắc đẹp.
Dương Tư ngồi sau Khương Đồng Cơ thấy bóng lưng và dáng vẻ nghiêng đầu của cô, âm thầm lau mồ hôi.
Chủ công, dù ngài có thích các chị gái xinh đẹp đến mấy cũng không có “công cụ” gây án đầu, ngài vẫn còn nhớ giới tính thật của mình chứ?
“Điệu múa này rất độc đáo” Khương Hồng Cơ tỉnh táo lại, cười nhìn Hứa Bùi nói: “Múa đẹp, người càng đẹp!”
Quả nhiên là nhiệt tình!
“Chẳng qua chỉ là một vũ cơ nuôi trong nhà mà thôi, nếu như hiện để thích, thì cứ chọn lấy một người mang về, coi như huynh tặng cho đệ”
Giữa các sĩ tộc, đừng nói là tặng nhau ca cơ vũ cơ, ngay cả chuyện đổi thiếp thất cho nhau cũng là chuyện phong nhà.
Biểu cảm của Khương Đồng Cơ có chút thay đổi, hơi dao động nhưng vẫn kiềm chế được.
“Sao có thể không biết xấu hổ như vậy được? Nhìn dáng vẻ của bọn họ thế này chắc cũng từng được dạy dỗ kỹ càng. Thứ quý như thế này, đệ không dám nhận”
Hứa Bùi nói với vũ cơ múa dẫn đầu: “Không biết điều, mau đi rót rượu cho Liễu Huyện lệnh đi.”
Vũ cơ duyên dáng lạy một lạy, vươn đôi tay mảnh mai rót rượu cho Khương Bồng Cơ.
Khoảng cách giữa hai người không xa, Khương Bồng Cơ có thể ngửi thấy mùi hương trên người cô ta, thuận miệng hỏi một câu.
“Nàng dùng phấn thơm gì vậy? Thơm thật”
Mặt vũ cơ đỏ hồng, xấu hổ nói: “Thiếp thân không dùng phấn thơm, đó là mùi hương tự nhiên của cơ thể thiếp”
Mặt mũi của Dương Tự cứng ngắc, gã sai rồi, gã không nên đồng ý đến đây mới phải.
Lần này phải để tên lãng tử Phong Chân đó đến đây mới đúng chứ, tên đó am hiểu nhất là ứng phó với cái đám phụ nữ này.
“Hương thơm tự nhiên?” Khương Đồng Cơ hơi sáp lại gần ngửi ngửi, đập vào mắt là cần cổ thanh mảnh trắng nõn và xương quai xanh tinh tế của vũ cơ, biểu cảm trên gương mặt cô có chút mê say, ngay giọng nói trong trẻo thường ngày cũng hơi khàn khàn, khiến cho lỗ tai người ta như nhũn ra.
“Quả nhiên là mỹ nhân, ngay cả mùi hương cũng khác với người thường”
“Liễu Huyện lệnh quá khen rồi.”
“Nàng biết múa bài khác không?” Khương Bổng Cơ hỏi cô ta.
Vũ cơ nhỏ giọng đáp: “Biết ạ.”
“Tú bà” Hứa Bùi liền vỗ tay, một khúc nhạc khác lại vang lên, vũ cơ múa dẫn đầu lại trở lại đội múa.
Khương Bồng Cơ nói: “Khúc nhạc và điệu múa này rất mới lạ, cảm giác khác với những điệu múa phương Bắc”
Hứa Bùi cười nói: “Phong cách của phương Bắc mãnh mẽ phóng khoáng, phương Nam dịu dàng uyển chuyển, đương nhiên là không giống nhau”
“Hứa huynh hình như rất am hiểu về vấn đề này... Vẫn nghe đồn rằng Hứa huynh đa tài, là Văn Khúc Tinh trên trời chuyển thể. Không giống tiểu đệ, từ nhỏ đến lớn không thích sách vở, không hiểu cầm kỳ thi họa, ngay đến phụ thân cũng thường xuyên trách mắng, nói rằng tiểu đệ đầu đất, bảy khiếu chỉ thông có sáu. Tiểu đệ nghĩ nếu như có được tài năng như Hứa huynh, chắc hẳn phụ thân sẽ không cẩn thở dài, thường xuyên mắng mỏ nữa.
Khương Bổng Cơ tỏ ra ỉu xìu thất vọng, trông giống như một cậu thiếu niên buồn rầu,
Hứa Bùi làm sao mà tin được cái này?
Có điều hắn ta cũng rất tinh, đương nhiên là sẽ không vạch trần sự “khiêm tốn” của Khương Bồng Cơ.
Dưới sự cố ý dẫn dắt của Khương Hồng Cơ, chủ đề của câu chuyện dần dần chuyển sang lĩnh vực nghệ thuật.
Hứa Bùi cũng không phụ lời khen ngợi của Khương Bồng Cơ, tuy hắn ta còn trẻ nhưng đối với cầm kỳ thi họa lại rất có trình độ.
Người xem cảm thán, nếu như Hứa Bùi sinh ra trong thời đại của bọn họ, chắc chắn sẽ trở thành nhà nghệ thuật, một khi debut là có thể nổi khắp cả nước, đẹp trai lại tinh thông quân tử lục nghệ, đảm bảo sẽ có vô số fan girl, fan boy chay theo, có muốn không nổi cũng không được. Đáng tiếc, Hứa Bùi sinh nhầm thời, còn sinh ra trong gia tộc Hứa thị, những thứ này chỉ có thể trở thành thú tiêu khiển trong lúc nhàn rỗi mà thôi.
Đúng lúc nói chuyện vui vẻ, tầm mắt của Hứa Bùi thoáng liếc thấy bức tranh cuộn tròn đặt bên cạnh Dương Tư, liền thuận miệng hỏi.
“Bức tranh đó là do để vẽ a?”
Khương Bồng Cơ tỏ vẻ quẫn bách như bị phát hiện chuyện gì đó đáng xấu hổ: “Phụ thân thường xuyên trách mắng, nói rằng tiểu đệ học hành không đến nơi đến chốn, bức vẽ của trẻ con ba tuổi còn đẹp hơn là của đệ. Đệ không phục, liền tìm học trò của Uyên Kính tiên sinh xin một bức vẽ, định bụng cầm về nghiên cứu vẽ lại, nói không chừng sẽ học được chút gì đó, để phụ thân đỡ phải trách mắng. Để Hứa huynh chê cười rồi. Tĩnh Dung, sao huynh lại mang bức tranh đó ra đây?”
Câu cuối phương Bồng Cơ còn tỏ vẻ xấu hổ, khán giả đang xem livestream đồng loạt tặng có một chuỗi “666”. >
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.