Chương trước
Chương sau
[Nhịp Đập]: Streamer đang vẽ gì vậy? Thuyền à?
Bên trong trường chỉ có một mình cô, Khương Hồng Cơ cũng bớt chút thời gian trả lời khán giả.
[Streamer V]: Đúng là thuyền, nhưng tôi biết quá ít về thuyền bè thời đại viễn cổ, tài liệu tham khảo cũng quá ít.
Khương Bồng Cơ cũng được coi là đọc nhiều sách vở, hầu như sách gì cô cũng xem qua rồi, trong đó có không ít những quyển sách đề cập đến thuyền bè.
Cô nhặt nhạnh những nội dung này ra, sau đó chuyển những đoạn văn đó thành hình ảnh, vẽ lại trên giấy.
Có điều, thuyền chiến trong tưởng tượng của cô và thuyền chiến trong thực tế khác biệt rất lớn.
[Streamer V]: Một đội thủy quân hùng mạnh không chỉ có binh lính hùng mạnh còn cần thuyền chiến bền chắc. Theo hiểu biết của tôi, kỹ thuật đóng tàu hiện tại khá là lạc hậu, phần lớn đều là thuyền đánh cá dân dụng, chỉ dùng được ở những vùng sống hoặc khu vực nước nồng. Còn nếu dùng cho chiến trận... loại thuyền nhỏ thế này gần như không có tác dụng gì. Thuyền chiến quân dụng vẫn phải tự chế tạo, bằng không thủy quân sẽ không hoàn chỉnh.
Khương Hồng Cơ giao nhiệm vụ huấn luyện thủy quân cho Tề Khuông, vấn đề thuyền chiến cô phải tự giải quyết.
[Khương Bồng Cơ Muốn Ngủ Một Giấc]: Chỉ dựa vào tưởng tượng để chế tạo thuyền? Mị cảm thấy không ổn! Hay làm một cái tham khảo xem.
Hai mắt Khương Hồng Cơ thoáng lóe sáng... Làm một cái tham khảo:
Một ý kiến không tồi.
Ngày hôm sau, Khương Đồng Cơ gọi Phong Chân đến.
“Huynh túm được Tề Khuông về rồi, vậy thì một chuyện không thể phiền đến hai người. Huynh lại tìm cho ta một vị đại sự về chế tạo thuyền về đây”
Phong Chân cạn lời, chút ngái ngủ còn lại cũng bay biển hết sạch.
Khương Bổng Cơ nói với vẻ hơi bực bội: “Nếu như không có thuyền chiến thì còn gọi gì là thủy quân”
Phong Chân cảm thấy chủ công nhà mình đang chơi khó mình, đại sự chế tạo thuyền nào có dễ tìm thế?
Khương Đồng Cơ nhượng bộ một chút: “Nếu không tìm thấy ai thì huynh đi kiếm cho ta một chiếc thuyền chiến cũng được”
Phong Chân cười gượng, hàng lông mày nhíu chặt.
Chủ công cố ý đùa anh ta đây mà.
Đừng nói là thuyền chiến, với cái thân thể dặt dẹo này thì một cái mái chèo của thuyền chiến cũng không tìm thấy ấy chứ.
Anh ta tự giễu nói: “Chủ công nếu muốn có thuyền chiến chỉ cần trói ta lại quăng xuống sông hiến cho Hà Bá, có khi đổi được một con thuyền đấy”
“Thôi được rồi, ta còn sợ Hà Bá hận huynh cướp vợ của ông ta mà về mách ta ấy, quăng huynh xuống đến cá nó còn chế chẳng thèm rỉa vì quá gầy.”
Khương Bồng Cơ nhịn cười, “miễn cưỡng” bỏ qua cho Phong Chân.
“Thôi, tạm thời bỏ qua cho huynh. Dù sao cũng không cần gấp, chuyện thuyền chiến cứ gác qua một bên đã
Phong Chân cười chắp hai tay, như thể xin tha nói: “Đa tạ chủ công giơ cao đánh khẽ”
[Mều Con Ủ Rượu]: Các anh chị em, bây giờ đến lượt chúng ta ra tay, Streamer xem bọn em này, bọn em chính là hậu thuẫn của chị.
[Hoa Hết Cả Mắt]: Có bác gúc, bác độ ở đây rồi đừng nói là một vị đại sự tạo thuyền, dù có là cấp bậc tông sư cũng phải quỳ xuống bái phục.
[Đến Cuối Cũng Không Phải Là Ngôi Sao Đêm Qua]: Tuy chúng ta ở giữa làm trung gian, giúp Streamer thu thập tư liệu nhưng trong kênh livestream không tải được hình ảnh lên mà, chỉ có thể dựa vào ảnh để tả lại thôi, mà thế này thì thốn lắm. Không bằng đổi cách khác, Streamer nghĩ cách kiếm được một cái thuyền mẫu, sau đó chúng ta tiến hành cải tiến trên cơ sở của cái thuyền chiến đó? Như thế có vẻ hợp lý hơn... Mà ở đâu có bán thuyền chiến?
[Đầm Nước Lạnh]: Tui nhớ ở nước mình xưởng đóng thuyền gỗ khá phổ biến mà, trước kia từng thấy trên thời sự rồi. Không biết có đại thần nào cung cấp chút manh mối không? Tui lập tức móc hầu bao bay đến đó xem. Những người thợ cao tuổi ở đây đặt trong thời đại của Streamer cũng được tính là đại sư chế tạo thuyền ấy nhỉ, cho dù không phải là chế tạo thuyền chiến, nhưng kiểu gì cũng có biết. Có tin tức thì inbox tui nhá, cám ơn.
Khương Bổng Cơ vừa xử lý Phong Chân xong, liếc mắt thấy bình luận này, trong lòng vừa cảm thấy ấm áp lại có chút buồn cười.
Phong Chân không biết lí do còn tưởng là chủ công đang đùa dai.
Ức hiếp anh ta vui lắm à?
Anh ta còn chưa kịp hỏi thì bên ngoài đã vang lên giọng nói của lính truyền tin.
“Chủ công, bên ngài có sứ giả xin được gặp”
“Cho vào.”
Một lúc sau, những âm thanh loạt soạt vang lên, một người lính mặc áo giáp bước vào trong.
“Phụng lệnh của chủ ta, bái kiến Liễu Huyện lệnh”
“Ô? Chủ ngươi là ai?”
“Quận thủ quận Chiết, Hứa Bùi, đó chính là chủ công nhà ta”
Nói rồi, người lính cầm một phong thiệp mời trình lên.
Phong Chân ở bên cạnh thấy vậy liền đứng dậy nhận lấy cuộn thẻ tre chuyển cho Khương Hồng Cơ.
Khương Đồng Cơ cầm lấy, mới phát hiện ra cuộn thẻ tre này khá nặng, cảm giác khi sờ lên cũng khác với những cuộn thẻ tre bình thường.
Không chỉ có nguyên liệu được chọn lựa tỉ mỉ, chế tác khéo léo, mà cuộn thẻ tre này còn được xông hương bằng những hương liệu quý hiếm, mùi hương phảng phất mãi không tan, tràn ngập khoang mũi.
Nói theo kiểu của khán giả xem livestream thì đây chắc là “tình thú” của đám tiểu tư sản.
Khương Bồng Cơ mở cuốn thẻ tre tinh xảo đó ra xem, đọc kỹ nội dung trên đó, rồi nhìn xuống phần ký tên, Hứa Bùi - Quận Chiết.
Đối phương mại cổ và Liễu Xa đến dự bữa tiệc liên minh vào ngày mai, giọng điệu cung kính, không khiến cho người khác thấy ác cảm.
“Ngươi về bẩm báo lại với chủ công nhà ngươi, bữa tiệc liên minh ngày mai, ta và phụ thân chắc chắn sẽ tới đúng giờ.”
Khương Hồng Cơ rũ mắt, đặt phong thư sang một bên.
Người lính này cũng không vì thế mà lùi xuống, ngược lại hắn ta do dự một lúc, đắn đo mãi mới nói ra mục đích.
“Chủ công nhà ta ngưỡng mộ Liễu Huyện lệnh thiếu niên anh dũng, bày tiệc riêng trong trường, không biết Liễu Huyện lệnh có nể mặt đến một lần?
Khương Bồng Cơ nhướn mày, thông minh như cổ làm sao mà không nhìn ra Hứa Bùi đang âm thầm lôi kéo sự ủng hộ.
Đừng thấy hai cha con nhà cổ đến đây đóng vai làm nền mà nhầm, tuy binh lực ít những lời nói lại có trọng lượng rất nặng.
Chỉ cần lôi kéo được cô và Liễu Xa về phe mình, lợi thế của Hứa Bùi sẽ được đảm bảo.
Cô cười mà như không, nói: “Hứa huynh đã đặc biệt mở tiệc thiết đãi thì có lý nào ta lại không đi? Đây là vinh hạnh của ta. Ngươi cứ về bẩm báo với chủ công nhà người trước, ta tắm rửa thay quần áo xong sẽ sang đó dự tiệc. Bằng không cứ thế này mà đi qua thì thất lễ quá”
Người lính nghe xong liền tỏ ra vui mừng, khom người lui xuống.
Phong Chân nghe đến có tiệc hai mắt liền sáng rực như đèn pha ô tô, dường như vừa tưởng tượng đến cái gì đó, yết hầu anh ta giật giật liên hồi.
Khương Bổng Cơ tạt cho anh ta một chậu nước lạnh.
“Đừng mơ, không có phần của huynh đầu”
Khán giả xem toàn bộ quá trình liền không kìm được đập bàn cười ha ha, còn gửi một đống emo đau lòng cho Phong Chân.
[Phong Tử Thực Giữ Mình Trong Sạch]: Ứ ừ, chủ công, người còn bắt nạt người ta như thế nữa, người ta không chịu đâu nha.
[Lý Hán Mỹ Xấu Như Chung Vô Diệm): 2 hu hu – Chủ công ác quá, bắt nạt người ta hu hu, đấm ngực ngài này, hu hu hu.
Cả kênh livestream lập tức đều ào lên, đủ loại yêu ma quỷ quái xà quần, Khương Đồng Cơ suýt nữa còn tưởng mình gặp ác mộng.
Phong Chân nói: “Vậy chủ công định dẫn theo ai đi?”
“Tĩnh Dung” Khương Hồng Cơ nói: “Hai hôm nay huynh ấy bận rộn chuyên doanh trại chắc mệt rồi. Có tiệc rượu miễn phí, không ăn thì phí của trời”
Phong Chân biết, thôi mình bị cho ra rìa rồi.
Có điều...
“Chủ công đừng quên về thì xách cho ta bình rượu nhá.” Mấy ngày hôm nay không được giọt rượu nào, con sâu rượu trong bụng đã vật lắm rồi, Phong Chân thèm chết được.
Khương Bổng Cơ tốt tính cười đồng ý.
“Không thiếu phần của huynh, coi huynh kìa.” >
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.