Chương trước
Chương sau
“Nghe Tử Thực nói, lý do mà Hán Mỹ xảy ra tranh chấp với thuộc hạ của Đô úy là vì ban đầu thuộc hạ của ngài đã nhận nhầm Hán Mỹ thành Tạ Khiêm?”
Dương Kiển xấu hổ thừa nhận, nói qua loa lý do.
Khương Bồng Cơ nói thẳng: “Nhưng vãn bối từng nghe phụ thân kể lại, Tạ bá mẫu chết là do băng huyết sau sinh”
Dương Kiển nghiêm mặt nói: “ n oán của đời trước, bậc con cháu như cậu làm sao mà rõ”
Ông cũng không tin Tạ Khiêm là loại người đó, làm sao ông ta lại có thể là kẻ bán vợ cầu vinh?
Chưa nói đến cái khác, lúc Vương Huệ Quân vào hậu cung của tiên đế, Tạ Khiêm đã chết được một năm, thi thể đã biến thành xương trắng.
Quả phụ tái giá thì ai có thể ngăn cản được?
Chẳng lẽ Tạ Khiêm đã chết hơn một năm lại có thể đưa vợ mình vào cung
Đúng là ăn nói vớ vẩn.
Nhưng mà, sự xuất hiện của Lý Vân đã chứng minh rằng Tạ Khiêm không chết, hơn hai mươi năm nay vẫn còn sống nhăn, trong lòng ông có chút dao động.
Khương Bồng Cơ nói: “Trước kia vẫn bồi thường nghe nhũ mẫu kể chuyện về những cô hồn dã quỷ không nơi nương tựa, trong lòng chất đầy lệ khí, đố kị với những người còn sống, lưu luyến trần gian phồn hoa, cho nên thường xuyên ẩn núp bên cạnh những người sắp chết, nhân cơ hội con người ta đang hấp hối mà cướp đoạt thân thể của người khác để trở về thế gian... Câu chuyện này nghe có vẻ hoang đường nhưng cả đạo giáo lẫn phật giáo đều thừa nhận trên đời này có ma quỷ... Đô úy cảm thấy thế nào?”
Dương Kiển nghe xong trợn mắt sững người: “Chẳng qua chỉ là những chuyện tà ma quỷ quái hoang đường mà thôi.”
“Đây quả thật chỉ là một câu chuyện, nhưng ngài có bao giờ nghe được những tin tức về Tạ bá mẫu khi bà ấy còn sống không? Người đời nói thế nào về bà ấy? Theo như những gì vãn bối biết thì bà ấy và mẫu thân của vãn bối được ca ngợi là Lang Nha Song Xu, tài năng xuất chúng, dung mạo tuyệt thế, là giai nhân bậc nhất trong thiên hạ... có khả năng đọc qua là nhớ, cho dù là sách sử, kinh thư, bà ấy cũng có thể thuộc nằm lòng...” Những gì Khương Bồng Cơ biết về Vương Huệ Quấn một phần là do cổ điều tra, phần còn lại là nghe Liễu Xa kể lại: “Một người phụ nữ thông minh nhanh nhẹn như vậy, nếu như Tạ Khiêm thật sự có ác ý, Đô úy nghĩ rằng bà ấy sẽ chiều theo chồng mình hay sẽ nhờ gia tộc giúp đỡ? Đúng là Tạ thị của Hoàn Nịnh đáng sợ, nhưng Vương thị của Lang Nha cũng đâu phải là hạng tầm thường?”
Vương Huệ Quân gần như là quý nữ xuất chúng nhất của Vương thị Lang Nha, bà ấy là niềm tự hào của bọn họ, chính là thể diện của bọn họ với người ngoài.
Kết quả thì sao?
Con gái nhà họ Vương đầu tiên là trao thân cho tiến đế thô bạo ngang ngược, sau đó lại bò lên giường của hoàng để bây giờ, cuối cùng lại thông đồng với Xương Thọ Vương?
Ba anh em trong hoàng thất, bà ta không bỏ qua một ai, lại còn không chê mặn?
Tuy Tạ Khiêm không biết xấu hổ, Vương Huệ Quân đồng ý làm theo, Vương thị Lang Nha cũng không thể khoanh tay đứng nhìn.
“Tính cách của một người không thể thay đổi lớn một cách vô duyên vô cớ như vậy được. Tạ bá mẫu không hề bị đả kích, chỉ là sinh con mà thôi. Bà đỡ nói rằng bà ấy đã bị băng huyết không thể cứu chữa được nữa. Kết quả, Vương Huệ Quân lại không chết mà tính tình thay đổi một cách đột ngột... Tạ Khiêm nghi ngờ có yêu ma tác quái, lại không ngờ rằng đối phương lại phát hiện ra, âm thầm hãm hại ông ta... những chuyện này đều do vãn bối nghe phụ thân kể lại”
Dương Kiển cau mày, theo như những gì Khương Đồng Cơ nói thì ngoại trừ yếu tố ma quái quỷ thần ra thì mọi chuyện có vẻ rất logic với nhau.
“Cậu nói chuyện này với ta để làm gì?”
Ánh mắt của Khương Bồng Cơ hiện lên vẻ sắc bén: “Hán Mỹ rất kính trọng sư phụ của cậu ấy, cũng rất yêu thương vị sư mẫu chưa một lần gặp mặt. Nhưng vì Tạ Khiêm chưa bao giờ nói rõ, nên chỉ dựa vào những gì phụ thân của vãn bối nói, Hán Mỹ cũng không dám xác định Tạ Khiêm và cậu ấy có cùng huyết thống với nhau. Có điều sư phụ thì vẫn là sư phụ, một ngày làm thầy cả đời là cha, là thầy trò hay là cha con thực ra không có gì khác biệt. Cho dù chân tướng chuyện này có thế nào, thanh danh của Tạ Khiêm và Vương Huệ Quân đã trở nên ô uế, Hán Mỹ cũng sẽ không vui. Lời nói của vãn bối không có trọng lượng gì, không thể làm gì giúp Hán Mỹ... Nói với Đô úy những điều này chỉ mong rằng trước khi tất cả mọi việc sáng tỏ hoặc tìm ra được chứng cứ về Tạ Khiêm, xin hãy quản thúc mồm miệng của thuộc hạ cho tốt, đừng ăn nói lung tung!”
Thằng gấu con nhà mình thì chỉ có nhà mình được đánh, người ngoài chõ miệng vào nói hai ba cầu thì cũng thôi, còn dám bắt nạt à, ai cho phép.
Dương Kiển hiểu ra, cũng không so đo chuyện Khương Đồng Cơ thất lễ.
Hai người rời khỏi nơi vắng vẻ đó, Lý Vân và thuộc hạ của Dương Kiển đứng đợi ở ngoài cũng đang vô cùng sốt ruột.
Nhìn thấy hai người xuất hiện, tất cả mọi người ào lên đón.
“Đi về thôi, hôm khác chúng ta lại đến thỉnh giáo Đồ úy” >
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.