Chương trước
Chương sau
Còn chưa tới gần, đã ngửi thấy mùi rượu nồng nặc trên người Khương Đồng Cơ.
“Sao chủ công lại uống nhiều rượu như thế?”
Cô nói: “Hoàng Tung đến, mang rượu ngon tới tặng, nếu như ta không nhận, thì chẳng phải là quá thiệt thòi à?”
Phong Chân gật đầu, không tiếp tục truy hỏi vấn đề này, mục đích của anh ta đến đây không phải là nghe chủ công nói mình kiếm được của hời.
“Chủ công, ngài mau đến giáo trường một chuyến, tên nhóc Hán Mỹ đang đánh nhau với người khác”
Hán Mỹ?
Đánh nhau với người khác?
Các từ của câu này cô đều hiểu, nhưng ghép với nhau lại có chút không thể lý giải được. “Tính tình của Hán Mỹ tốt như thế, sao lại vô duyên vô cớ đánh nhau với người khác chứ? Còn đánh đến tận giáo trường?
Lý Vân được công nhận là tiểu thiên sứ, nghe thấy anh đánh nhau với người ta phản ứng đầu tiên của rất nhiều người chính là người khác hèn hạ, gây sự trước.
Mặc dù Khương Đồng Cơ không phải người mù quáng song trong lòng cô vẫn nghiêng về người trong nhà nhiều hơn.
Lý Vân thuộc nhóm được cưng chiều, nhan sắc cũng ngang hàng Vệ Từ.
Khương Bổng Cơ không về phe người nhà mình, chẳng lẽ đứng về phe người ngoài ức hiếp người trong nhà à?
Mặt Phong Chân không hề tỏ vẻ gấp gáp, dễ dàng nhận thấy sự việc này không nghiêm trọng lắm.
“Việc này không thể nói rõ ràng trong chốc lát được, chúng ta vừa đi vừa nói”
Phong Chân chỉ lo Lý Vân thiệt thòi, vội vàng chạy đi tìm cứu viện.
Sức chiến đấu của chủ công rất tốt, hội tầm thường cặn bã làm sao có thể tương chiến với cô?
Lúc này Phong Chân hoàn toàn quên một sự thật là chủ công nhà mình là con gái.
Đợi lúc anh ta nhớ ra thì mặt hơi xoắn xuýt.
Không phải là anh ta không muốn nhớ giới tính của chủ công mà bởi vì cử chỉ hành động của cô quá nam tính khiến người ta không tài nào nghĩ nổi.
Khương Hồng Cơ cũng không nhiều lời chỉ nói: “Dẫn đường!”
Doanh trại còn chưa đóng xong thì có làm gì có giáo trường nào ở đây, giáo trường trong miệng Phong Chân chính là ở doanh trại của thế lực khác.
Khương Hồng Cơ đi tới, nhìn thấy lều trại sắp xếp ngăn nắp, binh lính khí thế bừng bừng, cũng cảm nhận được sự dũng mãnh.
Cô liếc mắt qua, ấn đường hơi cau lại.
“Những người này đến từ phương Nam à? Nhìn dáng vẻ bọn họ thì có vẻ khả năng bơi lội đều rất khá”
Phong Chân sớm đã quen lực quan sát của Khương Đồng Cơ nên không hề ngạc nhiên.
“Chủ công anh minh, đây là nơi đóng quân của Đô úy quận Đông Môn ở Chương Châu, những người này đều là binh lính tinh nhuệ, tinh thông thủy bộ, nghe nói dưới trướng người này có mười lăm nghìn binh tinh nhuệ, mỗi người đều có thể chiến đấu trong môi trường khốc liệt, một khi xuống nước có thể lấy một đánh mười không hề khoa trương.”
Khương Bồng Cơ nghe xong, dừng chân quay đầu liếc nhìn Phong Chân.
“Lẽ nào huynh không biết Dương Kiển này bị người khác chèn ép à?”
Phong Chân cười cười: “Trở mặt cũng không phải là quan hệ thân thiết, người ngoài tìm không ra sơ hở”
Lúc này Khương Bồng Cơ hơi hoài nghi, chẳng lẽ Phong Chân cố ý để Lý Vân đi thăm dò?
Nếu không thì làm gì trùng hợp như thế chứ, một mình nảy sinh xung đột với Dương Kiển ư?
Phong Chân hiểu được ánh mắt của Khương Bồng Cơ, nghiêm túc nói: “Chủ công, người quang minh lỗi lạc như ta thế gian hiếm có, sao có thể cố ý sắp xếp hãm hại người khác chứ? Ngay cả khi ta có ý đồ này thì cũng không chọn Hán Mỹ, tên nhóc đó không thích hợp làm loại việc xấu xa này. Lần này thực sự là trùng hợp. Nếu chủ công không tin thì ta cũng không còn gì để nói”
Có quỷ mới tin!
Khương Bổng Cơ và anh ta thì thầm trò chuyện với nhau.
“Lời này của huynh không thể tin hết mà cũng không thể không tin. Nói đi, rốt cuộc là có ý gì?”
Phong Chân mặt dày mày dạn đáp, không hề cảm thấy chút nhục nhã nào.
“Chủ công tham dự liên minh vì làm ăn, vì người tài... Làm ăn thì chưa thấy đầu nhưng người tài này dù sao cũng nên đi trước một bước”
Khương Bổng Cơ nói: “Thế huynh nói xem, huynh nhắm được ai rồi?”
“Thuộc hạ của Dương Kiển có một người là Bách phu trưởng, tướng mạo thì... Xấu xí, dáng vẻ có chút khác người... Nhưng mà mặt không phải vấn đề, tài năng mới quan trọng... Mấu chốt là kỹ năng bơi của người này rất tốt, ta lặng lẽ xem hắn luyện binh, phát hiện người này có rất nhiều ý tưởng, đầu óc linh hoạt, phương pháp huấn luyện khác lạ, không phải phương pháp truyền thống. Lại thêm tướng mạo hắn không tốt cho nên tới giờ vẫn không được trọng dụng
Phong Chân cho hai tay vào tay áo, lạnh đến mức run run song vẫn có thể chống chịu được.
Khương Hồng Cơ thấy thế ném bình nước nóng của mình cho anh ta làm ấm tay.
“Đàn ông con trai mà còn yếu ớt hơn cả phụ nữ”
Phong Chân đáp: “Yếu ớt hơn phụ nữ? Vậy thì cũng phải xem phụ nữ kia là ai nhé!
Khí phách hào hùng giống như chủ công nhà mình, thiên hạ này còn có người đàn ông nào có khí chất của nam tử hán hơn cô?
Qua một lúc, Phong Chân lại do dự hỏi cô: “Chủ công có chế người xấu không?”
Nếu vì nguyên nhân dung mạo mà lạnh nhạt với người tài thì Phong Chân lo lắng sẽ kết thù kết oán.
Khương Bổng Cơ nghe xong cười ha ha.
“Ta từng ghét bỏ huynh chưa?” Phong Chân: “.”
Mẹ ơi, những ngày này không thể sống nổi rồi!
“Ta hỏi nghiêm túc đó! Nếu như chủ công không chỉ người kia tướng mạo xấu xí thì ta sẽ lôi kéo hắn”
Khương Bồng Cơ cũng nghiêm túc trả lời: “Đối với chủ công huynh mà nói, chân tay đầy đủ, có não và làm được việc là người, bộ dạng xinh xắn có ăn được không? Về loại bộ dạng xinh xắn, yếu đuối như đứa trẻ ba tuổi thì làm bình hoa cũng không xứng! Nói xinh đẹp, còn có thể đẹp hơn Tử Hiếu sao? Nếu như huynh cảm thấy người đó có thể dùng thì thử tiếp xúc cũng được. Nhưng cũng phải chú ý đến ý tứ của Dương Kiển để tránh sứt mẻ tình cảm”
Đối với cô thì không bao giờ có chuyện phân biệt tướng mạo.
Người xinh đẹp nhìn vui mắt nhưng nếu không có tài năng thì cô cũng không cần. Không thể làm việc, mỹ nhân không đẹp bằng Vệ Từ thì chính là bình hoa vô dụng lại còn tốn diện tích.
Có khẳng định của phương Bồng Cơ, Phong Chân yên tâm hơn, nghĩ nếu có người tài năng liền bắt cóc.
Khương Bồng Cơ nhớ đến một chi tiết hỏi Phong Chân.
“Tuy luyện binh không phải là cơ mật song cũng không phải ai cũng có thể xem, làm sao huynh có thể chui vào doanh trại của Dương Kiến thế?”
Không trà trộn vào doanh trại thì làm sao có thể nhìn thấy người ta luyện binh, làm sao khai quật ra người tài chứ?
Phong Chân thuận miệng nói: “Bạn bè tiếp đón, chủ công hiểu mà”
Lúc này Khương Bồng Cơ mới nhớ ra, Phong Chân cũng là nhân sĩ quận An Sơn ở Chương Châu.
Quận An Sơn và quận Đống Môn giáp nhau, Phong Chân mỗi ngày không nhậu nhẹt ở quán rượu, đánh bài ở sòng bạc, ôm các cô nương ở hoa lâu thì chính là thác loạn cùng bạn bè. Bạn bè mà Phong Chân quen biết đủ thể loại, trong đó có thuộc hạ của Dương Kiển, đây đúng là không có gì kỳ lạ. Khương Đồng Cơ không phản bác được, Phong Chân không cho là nhục mà ngược lại còn cảm thấy vinh quang. Bạn của anh ta khắp thiên hạ, sợ chưa!
Khương Bồng Cơ khoanh tay nói: “Vậy tiếc quá. Vừa nãy Hoàng Tung dẫn Trình Tĩnh đến chơi”
Trình Tĩnh và Phong Chân là bạn bè, hai người quen biết qua Vệ Từ.
Mặc dù chưa gặp nhưng hai bên ngưỡng mộ tài hoa của nhau, thấu hiểu lẫn nhau.
Nói theo kiểu hiện đại chính là bạn qua thư từ, đến giờ vẫn chưa gặp mặt nhau.
Nghe đến tên Trình Tĩnh, mặt Phong Chân khẽ động.
Anh ta nói: “Người cũng không chạy mất, lúc nào gặp chẳng được, không vội”
Nói xong, hai người đã tới giáo trường.
Dọc theo giáo trường bị người bao vây trong ngoài ba lớp, tiếng ồn ào, xôn xao cùng với tiếng la hét từ trong đám người truyền tới, âm thanh như tiếng sấm rền.
“Tướng quân, đánh bại hắn!”
“Tướng quân uy vũ!”
“Tướng quân! Tướng quân! Tướng quân!” >
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.