Chương trước
Chương sau
Liễu Xa dựa ghế chống cằm cười: “Chuyện mà cậu nói đúng là mầm họa, nhưng ai muốn làm tốt thí ra mặt trước: Binh lực của tất cả các nhà cộng lại cũng có hơn bốn trăm nghìn quân, nếu đồng tâm hợp lực thì
không chỉ khiến tên quốc tặc Xương Thọ Vương phải run rẩy mà e là ngay cả Hoàng đế ở Kham Châu cũng bất an, huống chi anh hùng nào cũng có kiêu ngạo, nào có ai chịu phục ai...”
Hoàng Tung mang theo Trình Tĩnh tới tìm Liễu Xa chỉ có hai mục đích.
Một là hợp tác với Liễu Xa, chọn ra “minh chủ” vừa có danh vọng vừa có thể chấn nhiếp tất cả mọi người.
Hai là dứt khoát tôn Liễu Xa làm “minh chủ” thống lĩnh thế lực Cần Vương quyết chiến với Xương Thọ Vương.
Nếu là ý đầu tiên thì Liễu Xa không ngại thêm một chân góp vui.
Nhưng nếu ý thứ hai thì ông chỉ có thể cảm khái lớp trẻ bây giờ đứa nào đứa nấy đều nham hiểm như nhau.
Ngay cả một ông già cũng nhẫn tâm chơi xỏ, lương tâm của mấy đứa vãn bối bọn bay ở đâu hả?
“Châu mục nói rất có lý, nhưng nếu gác việc này lại, liên quân sớm muộn cũng chia năm xẻ bảy” Trình Tĩnh là người đại diện của Hoàng Tung, lời anh ta nói đại biểu cho ý kiến của Hoàng Tung. Có một số lời Hoàng Tung không tiện nói, Trình Tĩnh sẽ nói thay: “Chủ công dự định trong buổi hội quân hai ngày sau sẽ kiến nghị chọn ra minh chủ. Nhưng chủ công lại sợ bản thân thấp cổ bé họng, vẫn hi vọng Liễu Châu mục có thể nói thêm vài câu”
Liễu Xa chau mày, không phải tới xúi ông ta đi tranh chức minh chủ sao?
Nếu chỉ nói thêm vài ba cầu hưởng ứng ông cũng không ngại góp vui.
Dù sao cũng chẳng mất miếng thịt nào, cứ xem như là làm việc tốt đi.
Thế nhưng... ông hơi lo lắng, không biết thằng nhóc Hoàng Tung này nhắm ai là “minh chủ”.
Nếu là chính Liễu Xa, thì ông nói vào chẳng khác nào ở thế cưỡi hổ khó xuống, còn bị nghi là làm màu tự biên tự diễn.
Để phòng thuyền lật trong mương, Liễu Xa không thể không cẩn thận hỏi rõ.
Ông lơ đãng hỏi: “Bá Cao đã chọn được ai chưa?”
Câu này là hỏi Hoàng Tung, Trình Tĩnh không thể vô lễ trả lời giúp.
May mà Hoàng Tung đã chuẩn bị trước, bình tĩnh ngồi thẳng lưng.
Anh ta nói: “Đúng là Tung đã nhắm được một người, người này là Quận thủ quận Chiết, Hứa Bùi, châu mục thấy người này thế nào?”
Lãnh thổ Đông Khánh chia làm hai mươi mốt quận sáu chấu, mỗi châu lại chia làm ba quận, ba quận còn lại là độc lập, diện tích không thua gì một châu.
Ba quận này là quận Hứa, quận Chiết và quận Hộ.
Quận Hứa không cần nói nhiều, trên danh nghĩa là của hoàng thất Đông Khánh, nhưng thật ra nằm trong tay Liễu Xa, đây là điều mọi người đều ngầm hiểu.
Còn quận Chiết, từ tiền triệu tới nay mảnh đất này được xem như trụ sở của thế gia Hứa thị, cũng giống như Mạnh thị với Thường Châu.
Vậy vấn đề ở đây là, Hứa Bùi Hứa thị là ai?
Nói tới tên nhóc trẻ tuổi này có khi một số người còn ngơ ngác, nhưng nếu nhắc tới tổ tiên của Hứa Bùi thì cả năm nước không ai không biết.
Đó là một trong những công thần khai quốc Đại Hạ, là kỳ nữ cùng nổi danh với Mạnh Tinh tổ tiên Mạnh thị, sau khi mất được truy phong Quan nội hầu, người đời xưng là “Hứa công”.
Vì tộc nhân Hứa thị rất ít, lại hạn chế xuất hiện bên ngoài, từ tiền triệu truyền thừa tới nay rất ít người ra làm quan nên không được chú ý.
Nhưng người ta tuy ít mà chất, người của Hứa thị làm quan rất ít nhưng đều là tinh binh tướng tài, không ai tầm thường.
Trên danh nghĩa, Hứa thị không phải là bốn thế gia lớn của Đông Khánh, nhưng nếu nói thực lực tổng hợp thì đẳng cấp họ còn cao hơn một chút.
Hứa Bùi là trưởng tôn dòng chính mạch chính của Quan nội hầu Hứa công.
Cậu ta là công tử ngậm thìa vàng từ nhỏ, xuất thân danh giá, thực lực mạnh mẽ, để cử người này làm “minh chủ” Cần Vương thì không ai xứng đáng hơn.
Nhưng... Liễu Xa nhíu mày suy tư, ông hơi do dự.
“Tiến cử Hứa Bùi?”
Hoàng Tung sững người hỏi: “Châu mục cảm thấy người này không phù hợp?”
Liễu Xa xua tay cười: “Không không, cũng không phải nói Hứa Bùi không tốt, thật ra cậu chàng này rất giỏi, xuất thân tốt, binh lực mạnh, uy vọng đủ xài, mới tuổi nhỏ đã vang danh khắp nơi... Nhưng... Quận thủ Hoàng hình như đã quên, ngoài Hứa Bùi, Hứa thị còn có một người cũng là con cháu dòng chính. Nếu tiến cử Hứa Bùi mà bỏ qua Hứa Phỉ, e là hai huynh đệ này sẽ có xích mích, trong nhà xảy ra nội loạn, tới lúc đó thì không ổn chút nào.”
Gia chủ của Hứa thị hiện này là ông nội Hứa Bùi, ông lão này tuổi đã cao, nhưng tinh thần quắc thước không thua
Ông ta đã bảy mươi tuổi rồi mà mắt còn tinh tại còn thính, nhìn tướng mạo khỏe mạnh có thể sống lâu trăm tuổi, hai đứa con trai đã chết mà vẫn còn sống tung tăng.
Hai người con của ông đều có con trai, là cháu đích tôn Hứa Bùi và đứa cháu Hứa Phỉ.
Nói về danh phận thì Hứa Bùi danh chính ngôn thuận hơn, nhưng phiền phức ở chỗ, ông lão Hứa thị đó mãi không chết, còn rất cưng chiều Hứa Phỉ, ba lần bảy lượt tỏ thái độ coi trọng đứa cháu nhỏ trước mặt mọi người, nói Hứa Phỉ có phong thái của ông thời trẻ.
Chậc chậc, thế nên chuyện này mới gây ra nhiều phiền phức.
Vì Hứa lão thái công thiên vị nên quan hệ hai đứa cháu rất căng thẳng, cạnh tranh kịch liệt, nội đấu không ngừng nghỉ.
Nói trắng ra, chuyện này có thể nói là hậu quả của việc quản nhà không nghiêm, không phân trưởng thứ.
Nhà không yên, sao có thể bình thiên hạ?
Theo Liễu Xa, dù là tiến cử ai trong hai người thì chắc chắn sẽ đắc tội người còn lại.
Hoàng Tung im lặng, vẻ mặt “oan ức” chăm chăm nhìn Liễu Xa.
“Vậy... châu mục cho rằng ai thích hợp vị trí này hơn?”
Liễu Xa im lặng.
Nếu bỏ qua hai vị lang quân này, trong liên quân thân phận cao nhất, danh vọng cao nhất chỉ có mỗi Liễu Xa.
Thế nhưng chuyện này ông tới để xem kịch chứ không phải lên sàn diễn, ông không hề có ý tranh đấu.
Hoàng Tung và Liễu Xa lần lượt đối đáp, Trình Tĩnh luôn đứng yên lặng thầm quan sát Liễu Xa, lông mày của anh ta ngày càng nhíu chặt.
Chuyện này có khi không công rồi.
Liễu Xa là cáo già chìm nổi nhiều năm chốn quan trường, trơn như cá chạch, dễ gì gài hàng ông ta.
Trên đường trở về, hai người đều mặt ngưng mày trọng, ai cũng có suy nghĩ riêng.
Hoàng Tung thầm nói: “Vị Liễu Châu mục này tinh thần cảnh giác cao quá”
Trình Tĩnh tán thành, khi anh ta nói thẳng âm mưu của Xương Thọ Vương, vẻ mặt Liễu Xa không có gì là bất ngờ, có thể thấy ông cũng biết rõ chuyện này. Liễu Xa biết mầm họa của liên quân Cần Vương, lại đóng cửa không tiếp khách, không qua lại với bất cứ ai, từ đầu đến cuối tỏ ý không màng thế sự, miệng kín như bưng. Từ đó có thể thấy thái độ của Liễu Xa, ông sẽ không nhảy xuống vũng nước đục này.
“Chúc minh chủ liên quân là cái ghế nóng phỏng mông, ai ngồi lên cũng không phù hợp, nhưng bắt buộc phải có người ngồi lên, có cấu chết ai thì chết đừng dính tới mình là được, cáo già như Liễu Chấu mục sao có thể không hiểu đạo lý này? Ông ta không bị dắt mũi cũng là chuyện trong dự liệu, chủ công không cần thất vọng” Trình Tĩnh không hề mất tinh thần: “Trở về lại bàn bạc thêm vậy.”
Hoàng Tung nghiêm mặt: “Đã như thế thì ngày hội quân có đề nghị chọn minh chủ nữa không?”
Trình Tĩnh nói: “Có, tất nhiên phải có rồi, nhưng chủ công không cần đề cử ai hết, để bọn họ tự tranh đi” Theo Trình Tĩnh, có một số người còn mong đợi chọn minh chủ hơn cả họ, chỉ là “da mặt mỏng” không chịu mở miệng thôi.
Nếu Hoàng Tung mở lời trước, vô hình trung sẽ khiến người ta có hảo cảm hơn, đương nhiên cũng có người không đồng ý chọn minh chủ, Hoàng Tung cũng sẽ bị ghét.
“Hữu Mặc cảm thấy chúc minh chủ này sẽ rơi vào đầu ai?” >
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.