Chương trước
Chương sau
Mặc dù thư sinh không thông minh nhưng cũng không phải là không có não.
“Ta muốn yên tĩnh... Chuyện này... Chuyện này có bẫy... Rốt cuộc là sai ở đâu chứ..”
Thư sinh đau khổ cắn chặt hàm răng, nhộn nhạo như muốn nôn mửa, toàn thân toát mồ hôi lạnh.
Đầu óc gã ngơ ngơ ngác ngác, như một cuộn len rối tung rối mù không tìm được nút gỡ.
Tình hình này khiến thư sinh vô thức muốn tìm An Thôi hỏi kế... Không đúng... An Thôi!
Đầu gã đột nhiên bừng sáng, gã biết là lạ ở chỗ nào rồi.
Là An Thôi!
Thư sinh nắm chặt tay ghế, cố gắng chống đỡ thân thể để không ngã xuống.
Ánh mắt gã hung ác, tràn đầy sát ý, gã nghiến răng nghiến lợi tìm người âm thầm liên hệ với An Thôi.
Nếu không phải An Thổi mấy lần hiến kế thì làm sao rơi vào tình thế như hiện nay?
Tên phản tặc này bề ngoài thì như lo nghĩ cho Hồng Liên Giáo song kỳ thực toàn toan tính ác ý, muốn đẩy Hồng Liên Giáo vào chỗ chết.
Giờ khắc này có lẽ là giây phút thông minh nhất đời của thư sinh, tất cả những chi tiết tưởng như không có gì bỗng trở nên rõ nét.
Mới đầu An Thôi nhận định đoàn người Liễu Hi sẽ tập kích huyện Phong Hồ bởi vì đoạn đường núi đi vào huyện Phong Hồ ngắn nhất, tiện cho việc đánh lén. Kết quả thì sao?
Thư sinh tin vào nhận định của An Thới, rút binh phòng ngự ở huyện Kim Môn, nơm nớp lo sợ đi bảo vệ huyện Phong Hồ. Cuối cùng huyện Kim Môn bị thất thủ ngay đêm đó, thư sinh phải ba nghìn quân đi mai phục nhưng không thành mà ngược lại còn bị Liễu Hi nhận ra, cuối cùng thì mất cả chì lẫn chài.
Trước khi huyện Kim Môn thất thủ, An Thổi đã đến huyện Hồng Liên, không bao lâu sau thì xảy ra chuyện lão nhị phản bội giáo chủ, chiếm giữ huyện Hồng Liên.
Sau đó thư sinh nhận được một thư của An Thôi nói giáo chủ của Hồng Liên Giáo bị lão nhị bắt đến huyện Thu Vũ làm tù binh.
Bất đắc dĩ, thư sinh đành chia quân thành hai cánh, một cánh tiến đánh huyện Kim Môn, một cánh chạy tới huyện Thu Vũ cứu giáo chủ.
Thư sinh dẫn binh giằng co với lão nhị ở huyện Thu Vũ, lúc hai bên đấu đá lẫn nhau thì huyện Hồng Liên thất thủ, huyện Phong Hồ thì bị đoạt.
Bây giờ nhìn lại, An Thôi không chỉ đùa giỡn gã mà cái tên lão nhị đần độn kia cũng bị An Thôi dắt mũi.
Nếu không có An Thối âm thầm giúp đỡ thì làm sao huyện Hồng Liên lại thất thủ nhanh như thế chứ?
Kết nối những chi tiết này rồi, thư sinh chỉ cảm thấy cổ họng ngọt lịm, mùi tanh dâng trào rồi ngất đi.
“Quân sư! Quần sư!”
“Quân sự...”
“Quân sư? Người đầu mau đến đây, gọi thầy lang tới nhanh lên!”
Sắc mặt thư sinh tái nhợt, thân thể lảo đảo suýt ngã, khiến đám người nhìn mà lo lắng.
Lúc gã phun ra một ngụm máu, trợn trừng mắt ngã xuống đất đã dọa bao người mất hồn.
Cục diện hỗn loạn không thể khống chế được.
Còn tên đầu sỏ gây ra tất cả chuyện này thì sao?
An Thôi thấy tình thế không ổn, đã dẫn theo mấy anh em kết nghĩa “chuồn là thượng sách” từ lâu rồi.
Tên mặt đen ồm ồm hỏi: “Đại ca, huynh nói cái tên Liễu Hi kia có giữ lời hứa không?”
An Thôi đang khoác lên người một chiếc áo khoác dài phòng lạnh, đứng ở ngoài động nhìn về phương xa, hai tròng mắt hắn như muốn nhìn xuyên thấu dãy núi, hướng về phía huyện Thu Vũ.
“Liễu Hi sẽ giữ lời hứa”
Tên mặt đen lại nói: “Cho hắn cũng không dám... Mấy ngày nay vì Liễu Hi mà đại ca bận tới bạn lui, người cũng gầy đi không ít”
An Thổi nhếch miệng cười, gương mặt thêm phần sắc sảo, tựa như đã bước qua giai đoạn suy sụp tinh thần, mơ hồ mang theo vẻ hăng hái đã lâu không thấy.
Hồng Liên Giáo có bao nhiêu binh lính, trong lòng hắn biết rõ.
Tù binh mà Liễu Hi bắt được ít nhất cũng phải năm mươi nghìn người.
Dựa theo ước hẹn thì An Thỏi sẽ được nhận năm, sáu nghìn người cùng với một khoản tiền tài và lương thực.
Với số vốn này, An Thôi đã đủ tư cách đi Cần Vương rồi.
Nếu như quản lý ổn thỏa thì có thể mượn được nhiều binh lực hơn, lôi kéo được nhiều người tài hơn.
Đến lúc đó...
Hắn nhất định sẽ trở về cố hương, cho bọn Nam Man nợ máu phải trả bằng máu.
Nghĩ đến đây, trước mắt hắn hiện lên vô số cảnh tượng phân tán, mỗi cảnh đều tràn ngập tiếng thét sợ hãi, máu tanh lan ra, tiếng khóc tuyệt vọng, tiếng cười hố hố của quân địch, thanh đao giơ lên cao, đầu người lăn xuống, chân tay bị chặt đứt, nội tạng phanh phui...
An Thổi vừa chào đời đã là quý tử của An thị, là kẻ được người người vây quanh nịnh nọt, đã bao giờ phải chịu nhục nhã thế này?
Đây đều là món nợ oan nghiệp của Nam Man, đương nhiên nợ máu phải trả bằng máu.
Chỉ cần An Thôi còn tồn tại ngày nào thì hắn sẽ không quên mối thù này.
Có hắn thì không có Nam Man!
Đám anh em kết nghĩa của An Thỏi liếc mắt nhìn nhau, bọn họ biết đại ca mình lại bắt đầu nhớ về quá khứ.
Vừa mới đánh hạ ba huyện Hồng Liên, Phong Hồ và Kim Môn, nền tảng chưa vững, Hồng Liên Giáo đã ở quận Thừa Đức phát triển bao nhiêu năm, không ít tín đồ thiếu não.
Để tránh không kiểm soát được tình hình, Khương Hồng Cơ cho Kỳ Quan Nhượng sai người đi chỉnh đốn binh mã đồng thời đi sâu tìm hiểu tình hình của ba huyện.
Thăm dò rõ ràng nội tình thì sau này mới bốc đúng thuốc mà chữa bệnh được.
Tín đồ thiếu não dù sao cũng là số ít, phần lớn vẫn là dân chúng mù quáng đi theo.
Thiếu não thì vô phương cứu chữa còn dân chúng thì còn có thể cứu vớt được.
Đối với người dân thì ai làm quan cũng không quan trọng, quan trọng là người làm quan có thể cho bọn họ cuộc sống tốt đẹp hay không, có thể che chở bọn họ trong thời loạn lạc hay không. Chỉ cần hiểu được vấn đề khó khăn của dân chúng ba huyện rồi bốc đúng thuốc chữa bệnh là có thể khiến tất cả mọi người biết, đi theo phương Bồng Cơ cô có tương lai hơn đám Hồng Liên Giáo kia, lòng dân sẽ quy thuận cô.
Đương nhiên, thủ đoạn Hồng Liên Giáo tẩy não tín đồ đã gợi ý cho Khương Hồng Cơ.
Hồng Liên Giáo có thể dùng giao dịch và tuyên truyền bôi nhọ người khác, tạo thế “Thánh giáo” thì đương nhiên Khương Hồng Cơ cũng có thể làm như vậy. Biện pháp kiểu này cũng có thể dùng trong doanh trại, dạy dỗ binh lính trung thành.
Nhưng cái chức vụ ủy viên chính trị này cần người có học thức nhất định, tạm thời Khương Đồng Cơ thiếu nhất chính là lớp nhân tài tầng giữa, chỉ đành tạm gác kế hoạch này sang một bên. Nhưng “tẩy não” cho người dân thì không cần người tài cao cấp gì, càng không cần đợi tiến hành sau.
Trong lúc nghỉ ngơi và phục hồi, Khương Bồng Cơ cũng không nhàn rỗi.
“Tĩnh Dung, huynh đến đây xem, bài vè này thế nào?”
Khương Bổng Cơ mặc một bộ quần áo vải đay mỏng, tóc dài ngang vai, không dùng trâm cài, nhìn có vẻ phong lưu chơi bời.
Đi ra ngoài gặp khách mà không dùng trâm cài chính là hành động vô cùng thất lễ và buông thả, gần như chẳng khác gì dạng chân tiếp khách cả.
Có điều nhìn mái tóc dài của cô vẫn hơi ẩm, hình như vừa mới gội chưa lâu.
Dương Tự định nói lại thôi, cuối cùng bảo: “Hôm nay trời lạnh, sao chủ công lại không quý trọng sức khỏe như thế chứ?”
Trời càng lạnh thì càng phải chú ý giữ ấm.
Khương Bồng Cơ gãi mái tóc dài còn ẩm, không để ý mà nhướng mắt.
“Ta khỏe lắm, quanh năm suốt tháng không mắc bệnh gì, chưa kể trong phòng còn có chậu than sưởi, rất ấm.”
Nói xong, cô đưa thẻ tre trong tay cho Dương Tư.
Dương Tư đón lấy: “Đây là cái gì? Là... và sao?”
Chữ viết trên thẻ tre như rồng bay phượng múa, khỏe khoắn mạnh mẽ khiến người ta không khỏi cảm khái, chữ như người.
Khương Hồng Cơ nói: “Văn Chứng và Tử Hiếu gần đây đang rầu rĩ một việc, tín đồ tàn dư của Hồng Liên Giáo ẩn núp trong thành quá nhiều, chốc chốc lại gây sự. Tuy rằng không gây ra chuyện gì lớn nhưng chúng quấy nhiễu cũng phiền. Thời khắc mấu chốt mà sơ suất để đám giáo chúng này đoàn kết lại thì e rằng chúng ta cũng gặp phiền phức lớn. Cho nên nhất định phải nghĩ biện pháp giải quyết vấn đề này” >
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.