Chương trước
Chương sau
Mấy chục giáo chúng Hồng Liên Giáo liều mạng chặn cửa, cây rìu làm đất đá vụn rơi lả tả trên đỉnh đầu. “ Trong thời tiết lạnh giá mặt đất đầy băng tuyết thế này bọn chúng không thể dùng hết sức, hai tay ngắn cổng thành cảm giác như đang ôm một cục đá lạnh buốt. “Cố chịu một lúc nữa, không thể để kẻ địch xông vào...” Tên thủ lĩnh vừa nói xong, mấy chục người đều cảm thấy một sức mạnh dời non lấp bể khó lòng chống cự đập tới. Ngay sau đó, “âm” một tiếng, cổng thành nứt tả tơi hoàn toàn mở toang. Những tên chặn cổng thành bị quét sang một bên ngã xiểng liểng. Bọn chúng còn chưa kịp phản ứng, một bóng trắng như tuyết kèm theo tiếng vó ngựa lao vụt qua như điện xẹt. Một trận gió cát thổi qua. Cây rìu quét qua một đường, những cái đầu bay lên để lại đống xác chết còn ấm nóng. Binh lính khí thế hừng hực, hò hét vang dội theo Khương Hồng Cơ xông vào thành “Giết!” Điển Dần không còn rìu bèn tìm đại một cây thương thay thế, mang theo binh lính xông vào thành theo phương Bồng Cơ. Dương Tư lúc như ngồi trên tàu lượn siêu tốc, lúc lại như bị ép đi nhảy cầu, trái tim đập nhanh như muốn bay ra ngoài. Cho tới khi nghe được binh sĩ bên cạnh hỏi có cần phối hợp tấn công không, Dương Tự mới giật mình tỉnh táo lại. “Xông lên, yểm trợ chủ công!” Dương Tư kích động muốn cắn lưỡi rút cây kiếm làm màu bên hông ra. Cổng thành đã mở, giáo chúng ngăn ở cổng đều bị Điển Dần theo sau giết sạch. Viện bình chạy tới hoàn toàn không phải đối thủ của họ, hầu như vừa chạm mặt đã bị xử lý, cảnh chém giết máu me tung tóe khắp nơi. Khương Hồng Cơ cưỡi Tiểu Bạch không những tốc độ nhanh, cây rìu trong tay cổ còn như lưỡi hái tử thần, rất ít người có thể toàn mạng dưới nó, dù không chết Tiểu Bạch cũng sẽ bồi thêm một móng đạp nát lồng ngực. Người chết nhiều không kể xiết. Tiểu Bạch và Khương Bồng Cơ tuy ít có cơ hội phối hợp với nhau nhưng Tiểu Bạch rất thông minh, biểu hiện không kém gì Đại Bạch, lúc này không nhìn ra vẻ ngại ngùng nhút nhát ngày thường nữa, nó giẫm người vô cùng dứt khoát, nếu có ai muốn đưa tay ngăn cản nó sẽ giẫm luôn cả tay lẫn ngực. Hồng Liên Giáo trong huyện Kim Môn binh bại như núi đổ, như rắn mất đầu chạy loạn khắp nơi. Có người thậm chí vừa mới bò dậy từ trong chăn liền ngơ ngác trợn mắt, không tin được huyện Kim Môn lại đổi chủ nhẹ nhàng như thế. “Bên ngoài ổn áo gì đấy?” Có người nghi ngờ hỏi, binh lực huyện Kim Môn bị điều chuyển nên quân số giảm mạnh, nay lại là mùa đông, dân chúng đều không muốn ra khỏi nhà, vì thế trên đường rất vắng vẻ, nay đột nhiên lại náo nhiệt rộn ràng khiến người ta ngạc nhiên. Tới khi bọn họ nghe kỹ lại mới phát hiện có gì đó sai sai, đầu ra tiếng náo nhiệt vui vẻ nào, rõ ràng là tiếng đánh giết thảm thiết. Bên ngoài đang đánh nhau à? “Có để cho người khác ngủ không hả, ồn ào cái gì thế?” Một số người tính tình khó chịu bắt đầu quát to phàn nàn, nhưng thấy hiệu quả không tốt bèn trực tiếp mở cửa cầm dao ra đe dọa. Nhưng chân còn chưa bước ra khỏi hàng rào đã thấy một người máu me nhào tới, ngã trên mặt đất, máu chảy lênh láng. Thấy vậy người dân kia hoảng sợ tới mức cả người nhũn ra, ngồi sụp xuống đất run rẩy há miệng, sau đó bò trở lại phòng. Sợ chết mất! Quấn Khương Hồng Cơ thể như chẻ tre một đường tấn công thẳng tới trung tâm huyện Kim Môn, những nơi đi qua hầu như không ai chống cự nổi. Binh lính của phương Bồng Cơ được huấn luyện nghiêm ngặt, quanh năm không ngơi nghỉ, huấn luyện quy mô lớn đều tập trung vào lúc ngày hè nóng nhất cũng như ngày đông lạnh nhất. Bọn họ mặc giáp thống nhất, tay cầm vũ khí phối hợp tác chiến với nhau, cứ ba đến năm người là thành một nhóm. Còn Hồng Liên Giáo, tên nào tên nấy quần áo tả tơi, chỉ tính riêng thời tiết đã chịu không nổi nói chi cái khác: Một đám già yếu tàn tật đi lại còn khó khăn thì sao có thể cầm nổi vũ khí chống địch. Những tên Hồng Liên Giáo khác nghe tiếng chạy tới đều sợ nhũn người, không chút ý chí nào mà mặt mày xám xịt buông vũ khí đầu hàng. Rất nhiều người dân ngay cả chuyện huyện Kim Môn đổi chủ cũng không biết. Nếu trên đường không có xác người la liệt và máu me chảy lênh láng thì ai có thể nghĩ huyện Kim Môn nhìn như yên bình lại từng xảy ra trận chiến công thành trước đó không lâu? Trận này, ngoài một chữ “nhanh” Dương Tư không nghĩ ra từ nào để miêu tả nữa. Binh lính giết chóc đánh tan khí thế Hồng Liên Giáo, để bọn chúng không có nổi chút ý chí chiến đấu nào, phải buông cờ đầu hàng Khương Bồng Cơ là người hiếu chiến, nhưng cô không có sở thích giết người. Kẻ địch đã không còn ý chí chiến đấu thì hoàn toàn không đáng để cố ra tay. Cô vung vẩy máu và vụn thịt dính trên rìu, sau đó nhảy xuống ngựa. “Tiểu Bạch, làm tốt lắm, về sẽ cho người chuẩn bị thức ăn tốt nhất cho mày” Khương bồng Cơ vuốt vuốt bờm ngựa, Tiểu Bạch phì hơi như đáp lời, ngoan ngoãn cọ cọ vào lòng bàn tay cô làm năng. Vì Khương Hồng Cơ bạo lực mở đường nên bộ lông trắng như tuyết của Tiểu Bạch đã nhuộm thành màu máu, nhìn nó vô cùng dũng mãnh. Dương Tư bày trận chỉ huy, Điển Dần thanh lý kẻ địch ngoan cố và tù binh, Khương Đồng Cơ đi ở giữa quân tiến phong giết chóc. Khi mặt trời lên tới đỉnh đầu, đã là buổi trưa. Khương Bồng Cơ dựa vào người Tiểu Bạch, vắt lấy tay áo và vạt áo dưới áo giáp. Máu sền sệt bị vắt ra rơi tí tách. Rõ ràng là cảnh tượng khủng bố máu me khiến người ta sợ hãi, nhưng vẻ mặt cô lại thản nhiên như chuyện thường ngày, thành ra thứ cô vắt cứ như không phải máu người mà chỉ là nước mưa thôi vậy. “Chủ công!” Từ xa có tiếng gọi, Khương Đồng Cơ ngẩng đầu thấy Dương Tư lảo đảo nhảy xuống từ lưng con ngựa màu đỏ thẫm. Khương bồng Cơ liếc nhìn cây kiếm bên hồng Dương Tư, thứ đồ chơi vốn chỉ để trang trí này giờ lại đẫm mùi máu tanh, có thể thấy nó cũng liếm máu quân địch. Lại nhìn khuôn mặt kích động của Dương Tư, sắc mặt cô dịu đi mấy phần. “Huynh không sao chứ, chiến trường hỗn loạn vậy mà huynh cũng dám chạy lung tung à? Dương Tư là dân lao động trí óc, chuyện đánh đánh giết giết để võ tướng làm là được rồi. Nếu Dương Tự xảy ra chuyện gì, ban mưu sĩ vốn thiếu người sẽ càng thiếu thêm. Huyện Kim Môn đã lấy được, sau này còn rất nhiều chuyện phải làm, giờ không thể mất thêm người được. Dương Tư không biết suy nghĩ của Khương Bổng Cơ, còn tưởng rằng cô đang quan tâm liền cảm động muốn rớt nước mắt. Tiếng gọi chủ công vừa rồi của gã là hoàn toàn cam tâm tình nguyện. “Cám ơn chủ công quan tâm, Tư không sao? Ngoài cái đùi hơi đau nhức do cưỡi ngựa ra thì gã không hề gì. Gã cũng bị nghiện cái cảm giác xông trần giết địch, trước đây học chút võ vẽ cũng không phải vô dụng. Khương Hồng Cơ bình thản nói: “Chiến trường đã thu dọn xong chưa? Tổn thất bao nhiêu người? Thương binh bao nhiêu? Tù binh bao nhiêu? Có kẻ nào thừa cơ gây rối không? Dương Tư đã chuẩn bị sẵn, gã trả lời: “Chiến trường chưa thu dọn xong, hiện còn một nhóm quân địch ỷ vào địa thế hiểm yếu mà ngoan cố chống cự, nhưng Phó hiệu úy Điển đã dẫn người đi xử lý. Tù binh ước tính khoảng một nghìn người. Thi thể quân lính chết trận đã sai người đi chôn cất, còn đa số là bị thương nhẹ, quân y bên doanh trại nữ đang xử lý, tổng số chưa tới một trăm, tổn thất không lớn. >
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.