Chương trước
Chương sau
Cờ xí tung bay, gió lạnh gào thét cuốn tung những hạt tuyết. Đại Bạch đang mang thai nên giờ được cung phụng không khác gì tiểu công chúa, lần này chiến mã xuất chinh theo phương Bổng Cơ đổi thành Tiểu Bạch. Tình hình đường núi đã được trinh sát điều tra trước, những vật dụng lớn không thể đi qua được, con đường này gập ghềnh hiểm trở, binh lính chỉ có thể mang theo trang bị gọn nhẹ. Khương Hồng Cơ nói: “Trước tiên chúng ta đánh hạ tòa thành nhỏ này trước, trinh sát được phái đi phải nhanh nhẹn một chút, có gì thay đổi lập tức báo ngay” Tuy là kị binh nhưng Khương Bồng Cơ cũng không có ý định che giấu. Lần xuất chinh này có mang theo tổng cộng mười nghìn kị binh, còn mười nghìn quân và tân binh mới chiêu mộ đều để lại trong nhà. Trừ trong nhà ra, bọn họ còn phụ trách an toàn của tuyến đường vận chuyển lương thực. Tuyến đường vận chuyển mà bị người khác chặt đứt vậy thì khỏi đánh trận luôn. Bình thường Khương Hồng Cơ còn có thể mang nhiều người hơn. Nhưng bây giờ tình hình trong quận Thượng Dương vẫn chưa ổn định, cô không thể điều động nhiều quân hơn nữa được. Cô không muốn mình vừa thắng trận ở tiền tuyến thì quay lại đã nghe tin cái ổ nhà mình ở hậu phương bị kẻ khác chọc ngoáy. Tiểu Bạch đứng trước mặt Đại Bạch nhà Khương Bồng Cơ thì trầm tính, khép kín, nhưng đến lúc lên chiến trường nó như biến thành một con ngựa khác. Đàn ông ai chẳng thích ngựa tốt chứ? Trên đường hành quân Dương Tư nhìn thấy Tiểu Bạch mà thèm, dường như Tiểu Bạch cũng phát giác được ánh mắt của gã, quay về phía gã xì một tiếng. Dương Tự nghi ngờ mình bị một con ngựa khinh bỉ: “..” Đại quân xuất chinh, trừ những tiếng bước chân lạo xạo giẫm lên tuyết, tiếng gió rít gào cùng với tiếng hít thở của mọi người thì không còn âm thanh nào khác. Khương Bồng Cơ thả cương ngựa, trên đường hành quân quá nhàm chán, cô liền mở livestream. Một trăm năm mươi nghìn khán giả lập tức ùa vào xem. Khán giả có thể nhìn rõ cảnh tượng xung quanh bằng camera của kênh livestream, còn nét hơn cả HD 1080P đang lưu hành bây giờ. Bầu trời tối mờ, gió tuyết tung bay, màu trời cũng xám xịt u ám. Khương Bồng Cơ mặc giáp trắng áo choàng đỏ làm nổi bật lên gương mặt thanh tú khí khái của cô, bộ áo giáp trên người lại càng khiến thân hình cô trông có vẻ cao gầy, không hề có chút cảm giác cồng kềnh, vụng về nào. Khán giả xem livestream đã quen với hình ảnh cô mặc nho sam tay rộng hoặc áo ngắn gọn nhẹ, bây giờ thấy cô mặc áo giáp ngồi trên lưng ngựa như một tiểu tướng oai hùng bước ra từ trong tranh thì lập tức gào thét, bình luật tràn cả màn hình. [Quan Quan Thư Cưu]: Áu nu su! Nhìn mẹ túm được cái gì nè, một Streamer xinh trai nhá. Giáp trắng áo bào đỏ, lại còn cưỡi bạch mã đứng hiên ngang trong tuyết nữa, đây chính là nữ thần trong mơ của mị. Streamer, chị có thiếu cá muối làm ấm chắn hông? [Tại Hà Chi Châu]: Xí! Cá muối làm ấm chắn có mà thối um. Em nè bác ơi, Streamer xem em nè, vừa mới xông hương xong, sạch sẽ từ đầu đến chân, đi đường có tỏa hương thơm. Để em làm ấm giường cho, đảm bảo sẽ không có mùi cá muối đâu. [Nữ Thần Bồng Cơ]: Mọi người đừng nói nữa, đây là chồng tui, áo đỏ giáp bạc còn cưỡi ngựa trắng nữa, giống Streamer thật đấy... Không nói nữa, tui đi mở cửa cho chồng thân yêu của tui đây. Tôi rồi cùng nhau “vận động” tí. [Add QQ Tui Với]: Bác ở trên thần kinh rồi, Streamer ngon giai thế nào đi nữa thì vẫn là nữ đấy. [Streamer Đè Mị Từ Trên]: Tên tầm thường trên kia, ông có biết tình yêu sét đánh là gì không? Từ giây phút tui nhìn thấy tư thế hào hùng của Streamer tui đã quyết định công vì cô ấy, cho dù cong thành cái hương muỗi tui cũng cam tâm tình nguyện. Cô ấy chính là chồng tui. [Streamer Nằm Nghiêng Đè Mị]: Xí, biến thành công vì Streamer đã là gì, tui còn nguyện vì Streamer mà nắn thẳng lại mình đấy! Nhìn một đám “vợ” cãi nhau ì xèo, Khương Bồng Cơ thầm ngạc nhiên. Cái đám tiểu yêu tinh dễ thay đổi này, mấy hôm trước còn cãi nhau ầm ĩ vì vị mưu sĩ thuộc hạ nào của cô mới là “ông chồng quốc dân”. Bây giờ thì sao? Có “Streamer” là người yêu mới thì đám “người yêu cũ” kia vứt ra khỏi đầu hết nhé. Biến thành “ông chồng” mà một trăm năm mươi nghìn khán giả cá muối tranh cướp, Khương Hồng Cơ cảm thấy con đường hành quân khô khan bỗng có chút thú vị. Giữa đường dừng lại nghỉ ngơi. Khương Hồng Cơ đưa bát canh thịt của mình cho Dương Tư: “Uống đi cho ẩm, còn mấy ngày nữa mới đến được mục tiêu, đừng để mệt quá” Tuy Dương Tư là mưu sĩ nhưng gã đi theo quân tiên phong, trên đường hành quân cũng phải cưỡi ngựa chịu gió tuyết. Sau mấy canh giờ thì không chỉ hai bên đùi cọ đến mức đau rát mà gương mặt gã cũng bị gió lạnh tạt cho đỏ bừng, dường như đã tổ cứng không còn cảm giác gì nữa. Gã quấn chặt khăn quàng cổ, đi đôi găng tình bạn tiểu thiên sứ Lý Vân đan cho, rét đến mức run cầm cập Tuy rằng thời đại này văn nhân cũng tập võ, nhưng thể chất vẫn yếu hơn võ tướng nhiều. Run rẩy đón lấy cái bát gốm từ tay Khương Bồng Cơ, Dương Tư cũng không chế canh nóng mà tu ực một hơi hết sạch, hơi ấm dần dần lan tỏa khắp cơ thể. Thoải mái thở dài một tiếng, Dương Tư mới thả lỏng đầu óc, chợt gã nhớ ra điều gì đó liền đùa một câu. “Thời tiết này thật quá lạnh. May mà là ta, nếu đổi thành Tứ Hiếu, có khi đã đổ bệnh rồi.” Khương Bồng Cơ thuận miệng tiếp lời: “Ta biết, huynh ấy vẫn cần phải bồi bổ dưỡng sức, ta cũng sẽ không cho huynh ấy đi theo quân đội trong cái thời tiết như thế này” Dương Tư nghe xong ngẩn ra, cẩn thận cân nhắc ẩn ý trong câu nói của cổ. Càng nghĩ lại càng cảm thấy có cái gì đó sai sai. Ý của Liễu Hi chẳng lẽ là... nếu như thời tiết tốt hơn một chút, thì người đi theo quan sẽ là Tử Hiếu chứ không phải là mình? Chắc không phải thế đâu nhỉ? Khương Bồng Cơ cười nói: “Ừm, đúng như huynh đang nghĩ đấy” Dương Tư: “...” Thật muốn giới cả cái chén canh này vào đầu cậu ta. Kiếp trước gã đã làm sai điều gì, đắc tội gì với Vệ Tử và Khương Đồng Cơ mà kiếp này lại bị hai tên này hại thảm thế này? Hu hu hu, tủi thân. Nếu như gã và Khương Đồng Cơ bất hòa thì đảm bảo là do hai cái miệng quá ác của Vệ Từ và Khương Đồng Cơ. Khương Bồng Cơ cười bổ sung thêm một câu, cứu vãn tâm trạng sắp sụp đổ của Dương Tư. “Đương nhiên, một mặt là vì sức khỏe của Tử Hiếu, một mặt khác là vì Tĩnh Dung có tài, không nên bị mai một.” Xem đi, người ta nói chuyện nghệ thuật chưa? Rõ ràng là dốc sức bóc lột sức lao động của Dương Tư, sai như sai lừa, thế mà đến miệng Khương Bồng Cơ lại biến thành cô coi trọng tín nhiệm gã, không nhẫn tâm để tài năng của gã bị mai một. Nếu là một tên ngốc có lẽ đã bị cố dỗ cho cảm động khóc thút thít rồi. Đương nhiên Dương Tư không phải tên ngốc, nhưng gã cũng không thể phản bác. Thêm một lần nữa cảm thán, mẹ nó, đúng là lên nhầm thuyền giặc. Nếu như thời gian có thể đảo ngược, Dương Tự đảm bảo sẽ ôm chặt cái đùi của Hoàng Tung, tuyệt đối không bước vào quận Phụng Ấp lấy nửa bước. Dương Tự cười lạnh: “Nếu nói thế, Tư còn phải cám ơn chủ công đã coi trọng, đội ơn đội đức?” Sớm muộn gì cũng phải nhận, Dương Tự dứt khoát đổi luôn xưng hô, tỏ vẻ không còn gì để mất. Khương Bồng Cơ dường như không phát hiện ra cách xưng hô của Dương Tư đã thay đổi, thái độ vẫn tự nhiên. “Đội ơn đội đức thì không cần, có điều ta vẫn sẽ tiếp tục coi trọng huynh” Ý là: sau khi đánh trận xong về nhà tăng ca tiếp, bản chủ công xem trọng huynh đó nha. Dương Tư nhìn bát canh trong tay, bát canh thịt thơm ngon chỉ còn một nửa. Rốt cuộc mình nên nhân lúc chủ công không để phòng giới cho một phát vào đầu hay là uống nốt nhỉ? Dương Tư lưỡng lự hai giây, sau đó bình tĩnh uống nốt. >
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.