Chương trước
Chương sau
“Chiến sự ở Kham Châu đã nghiêm trọng vậy à?” Mấy người Vệ Từ bị khẩn cấp triệu đến, vừa ngồi xuống Khương Đồng Cơ đưa bức thư sang. Liếc qua nội dung thư, gương mặt trắng trẻo như bạch ngọc của anh sa sầm xuống, bàn tay không tự chủ được siết mạnh, vò nhàu bức thư. Tuy Phong Chân là người đến sau cùng nhưng anh ta không đủ kiên nhẫn đợi thư truyền đến tay mình, chẳng thèm quan tâm đến hình tượng mà sán đến trước mặt Vệ Từ. Xem xong rồi Phong Chân mới hiểu ra tại sao Vệ Từ lại kinh ngạc đến thế. “Thế này là... Cần Vương? Có khi nào là giả không...” Vệ Từ lắc đầu, đưa bức thư cho Phong Cẩn ngồi bên đợi đã lâu. “Con dấu ở phần chữ kí đích thật là ngọc tỷ, Nhận mệnh trời ban, trường tồn muôn đời, ngoài thiên tử ra thì ai dám dùng tám chữ này?” Phong Chân cười giễu nói: “Xương Thọ Vương dùng danh nghĩa Thanh Quân Trắc để tấn công Kham Châu, hoàng đế triệu Mạnh thị dẫn binh vào kinh để tự cứu mình, mà cái nhà họ Mạnh này cũng hay thật đấy, đến lúc lâm trận rồi lại phản chiến nhảy sang phe Xương Thọ Vương. Bị lừa một lần còn không đủ hay sao mà giờ còn phát lệnh Cần Vương trên cả nước, triệu chư hầu về cứu người.. chẳng lẽ hoàng đế không sợ những kẻ hưởng ứng lệnh Cần Vương có mục đích khác à?” Cần Vương, dịch thoát ra chính là “Hoàng đế gặp khó khăn, chúng thần dẫn quân cứu vua”. Xương Thọ Vương dùng danh nghĩa Thanh Quân Trắc thực ra cũng là một dạng “Cần Vương, có điều Xương Thọ Vương không có lòng tốt mà thôi. Thương Châu Mạnh thị cũng Cần Vương, cuối cùng phản chiến chạy về phe Xương Thọ Vương, chẳng khác gì hoàng đế đang tự vác đá đập vào chân mình. Phong Cẩn cau mày nói: “Nếu như hoàng đế không làm như vậy thì đến lúc đó ngay cả cái mạng cũng chẳng còn. Hạ chiếu thiên hạ Cần Vương, tuy rằng có nguy hiểm nhưng chí ít thì cũng có thể lợi dụng các thần tử hưởng ứng Cần Vương để kiềm chế Xương Thọ Vương đang hưng thịnh. Nếu như may mắn một chút có lẽ còn có thể xoay chuyển tình thế” Phong Chân cười, giọng cay nghiệt: “Thối rữa đến tận gốc rễ rồi mà còn muốn tìm được đường sống trong chỗ chết?” Hoàng thất Đông Khánh như một cây cổ thụ đã mục ruỗng từ gốc rễ, bên trong đã bị sâu một khoét rỗng, bộ rễ dưới lòng đất đã thối nát hoại tử. Thử hỏi với cái cây như vậy cho dù người làm vườn có giỏi đến mấy, e là cũng không có cách nào cứu vãn. Hoàng đế Đồng Khánh hạ lệnh Cần Vương ngoại trừ khiến cả Đông Khánh rơi vào cảnh chiến tranh loạn lạc thì còn có tác dụng nào khác? Muốn nhân cơ hội này để trở mình à? Nằm mơ! Phong Chân giơ tay ngoáy lỗ tai, ngồi xuống vị trí của mình, dáng vẻ lười biếng mềm oặt như thể không xương. Phong Cẩn cẩn thận đọc lại nội dung bức thư một lần nữa, không để sót một chữ nào. Sau khi xem xong anh hỏi Khương Hồng Cơ: “Ý của chủ công thế nào?” Hưởng ứng lệnh Cần Vương? Hay là giả vờ điếc lác, không biết gì? Khương Bồng Cơ nói: “Ta còn chưa quyết định đầu. Tuy hoàng thất đã là hoàng hôn sắp tắt hữu danh vô thực, nhưng danh tiếng vẫn còn ở đó, làm thần tử nhận được chiếu lệnh Cần Vương vốn dĩ phải gấp rút đến tiếp viện... nhưng thời cơ lúc này không tốt, ta không muốn đi cho lắm” Cô cau mày, nhưng lại không nhìn ra chút băn khoăn nào trên mặt. “Chính vì khó quyết định cho nên ta muốn nghe ý kiến của mọi người trước.” Thiên hạ Cần Vương, điều này có nghĩa là tất cả các thế lực lớn bé trong Đông Khánh đều sẽ dẫn binh đến tề tựu ở Kham Châu. Đó là lúc tinh anh tụ họp, anh hào kết minh, nhân tài cả đống, có khi đối thủ tương lai của mình cũng nằm trong đó. Đây cũng là một cơ hội tốt để lôi kéo người phe khác. Đương nhiên là Khương Đồng Cơ không muốn bỏ qua chuyện náo nhiệt thế này. Có điều, đúng như những gì cô vừa nói, thời cơ không ổn. Nếu như cô đi thì có lẽ là chuyện không hay. Kế hoạch vốn dĩ là mùa xuân sang năm sẽ đánh quận Thừa Đức, lại có An Thôi làm nội gián trong nội bộ Hồng Liên Giáo, cộng thêm quân tinh nhuệ thực lực không thể khinh thường trong tay cô, đánh hạ Thừa Đức là chuyện chắc chắn. Đến lúc đó cô sẽ thu nạp thể lực của Hồng Liên Giáo, thêm một bước nữa mở rộng thực lực của chính mình. Binh lực sau khi mở rộng sẽ kiềm chế được thế lực sĩ tộc ở Thượng Dương, cuối cùng là bồi dưỡng nhân tài để thay thế vào những vị trí quan trọng. Làm như vậy cô không chỉ có thể chiếm được quận Thừa Đức mà còn có thể khống chế được quận Thượng Dương một cách triệt để! Đến lúc đó toàn bộ Hoàn Châu sẽ nằm trong tay cô. Đồng Khánh chỉ có sáu châu hai mươi mốt quận, hai cha con nhà bọn họ đã chiếm được Hoàn Châu và Sùng Chầu, các thế lực tranh giành thiên hạ sau này đã bước đầu thành hình. Kế hoạch này từng vòng từng vòng móc nối với nhau, từng bước từng bước thực hiện, tình thế rất tốt Bây giờ mà điều binh theo lệnh Cần Vương thì sẽ thiếu nhân lực, nếu như đen đủi bị người ta đến phá hang ổ thì vốn liếng của cô sẽ mất hết. Phong Cẩn lẩm bẩm nói: “Nhưng nếu chủ công không đi thì sẽ biến thành cái đích cho mọi người chỉ trích, thành cái bia ngắm đấy” Khương Hồng Cơ thở dài, ba vị mưu sĩ còn đang suy nghĩ, cố âm thầm lướt bình luận xem team cá muối nhà cô có ý kiến gì không. [Các Tiểu Thiên Sứ]: Thất vọng thiệt, hóa ra Cần Vương là thế này, mị còn tưởng hoàng đế muốn phong cho Streamer phong hiệu “Cần Vương” đấy [Các Bạn Thi Cấp Ba Cố Lên]: Streamer dùng thân phận huyện lệnh để chiếm lĩnh Hoàn Châu, nói khó nghe một chút thì là loạn thần tặc tử, lại còn phong vương nữa à. Có điều cũng có thể mượn cơ hội này để dành chính ngôn thuận ngồi lên cái ghế “Châu mục Hoàn Châu Cần Vương cũng không phải giúp không, phải có lời. [Tháng Này Có Bom Update]: Một like cho bác bên trên, đây rõ ràng là một cơ hội rất tốt, dù sao thể lực của Streamer bây giờ cũng không yếu. Nếu như có thể học theo bác Tào làm quả “Dùng danh nghĩa thiên tử ra lệnh cho chư hầu” thì càng ngon. Streamer, bác là nữ thần của đời em! [Quỳ Cầu Vé Tháng]: Không không, nếu chuyện này đơn giản vậy thì Streamer và đồng bọn sao phải băn khoăn the? Hiển nhiên, chỉ số thông minh của bốn người có mặt tại đây đủ để nghiền nát đám cá muối xem livestream. Ngay đến đám cá muối còn hiểu được thì làm sao bọn họ lại không nghĩ ra? Cuối cùng, bạn cũ Liên Minh Lão Phịch Thủ đã nói ra điều mà Khương Đồng Cơ băn khoăn nhất. [Liên Minh Lão Phịch Thủ]: Đi Cần Vương ấy à, có lợi nhưng cũng có hại. Hại ở chỗ là sẽ không chiếm được quận Thừa Đức, nếu trong quá trình Cần Vương xảy ra biến cố, thì cái ổ của Streamer hiện nay cũng khó mà giữ được. Còn không đi Cần Vương? Vậy càng hay, hoàng thất Đông Khánh còn chưa xong đời đầu, cái này có thể nhìn ra được từ trên chiếu Cần Vương. Streamer kháng chỉ bất tuần, xác định là mang danh loạn thần tặc tử, đến lúc đó... Ahihi, nếu hoàng đế Đông Khánh mà trở mình được thì người đầu tiên ông ta đối phó chính là Streamer. Đương nhiên, nếu hoàng đế thất bại, Xương Thọ Vương thẳng, lên ngôi hoàng đế thì ông ta vẫn sẽ chĩa mũi dùi về phía Khương Đồng Cơ. Kháng chỉ bất tuân, cự tuyệt chiếu lệnh, không phải loạn thần tặc tử thì là gì? Bình luận phân tích cũng có, nhưng số bình luận tán phát của team hóng hớt còn nhiều hơn. Xem một lượt, thấy không có gì hay ho Khương Bồng Cơ mới bĩu môi ẩn bình luận đi. Lúc này ba vị mưu sĩ đã có được thỏa thuận ăn ý. Kiếp trước Vệ Từ từng đi theo “thổ phỉ” Khương Bổng Cơ, mưa dầm thấm đất, thực ra anh còn thoáng hơn cả Phong Chân. Ví như bây giờ, Phong Chân vẫn còn bị hạn chế bởi tư tưởng, nhưng Vệ Từ đã có biện pháp. Có điều biện pháp của anh, bảo tốt thì cũng tốt nhưng bảo xấu... thì đúng thật là nó không ra làm sao. “Chủ công, Từ cho rằng hai chuyện này không xung đột gì với nhau” Vệ Từ nghĩ một lát rồi nói: “Chủ công muốn Cần Vương nhưng lại sợ làm chậm tiến độ của chiến dịch đánh Thừa Đức sang năm. Nếu đã vậy, tại sao không xử lý quận Thừa Đức trước, nói không chừng còn có thể kịp vụ xuân năm sau đấy” Phong Chân và Phong Cẩn đều kinh ngạc, vẻ mặt Phong Chân biến thành hung dữ. >
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.