Chương trước
Chương sau
Phong Chân cười nói: “Nếu đã là mối họa tiềm ẩn đương nhiên phải loại bỏ từ sớm. Cậu lại đẩy mối họa này cho An Thôi, không sợ ngộ nhỡ à?”
Nếu như An Thối trọng dụng đám thành viên nòng cốt của Hồng Liên Giáo, đến lúc đó hắn ta sẽ quay ra đối đấu với bọn họ, vậy thì làm thế nào?
Vệ Tư lắc đầu, anh nói với vẻ cực kỳ chắc chắn: “Đám người Hồng Liên Giáo đó đã được nếm thử cảm giác ở trên đầu người khác rồi, làm sao dễ dàng cúi đầu khuất phục được: Vả lại An Thổi vốn dĩ chỉ là một tên giáo chúng nho nhỏ, đám thành viên cấp cao đó có thể sẽ tạm thời nhẫn nhịn vì tính mạng, nhưng đảm bảo sẽ không nhịn được lâu. Còn về phần An Thôi, hắn ta rất thông minh, nhưng một khi có thứ gì đó uy hiếp đến sự tồn tại của hắn ta thì... Ha ha!”
Dù sao An Thôi cũng xuất thân từ thế gia, cho dù EQ có thế nào đi nữa thì IQ của hắn ta vẫn luôn online.
Đám người của Hồng Liên Giáo mà có bản lĩnh thắng được An Thôi thì hắn ta đã chẳng bò lên được vị trí thủ lĩnh nhỏ chỉ trong có mấy tháng ngắn ngủi.
Thế nên cứ chờ xem, chuyện này đã định sẵn vào thế hai bên lợi dụng lẫn nhau rồi, chỉ xem ai cao tay hơn ai thôi.
Một khi An Thôi cảm thấy mình không còn cần đến những người này nữa thì cũng là lúc ngày chết của bọn chúng đã đến.
Phong Chân nghĩ cả nửa ngày mới lờ mờ hiểu được dự tính của Vệ Tử.
“Cậu dự định lợi dụng An Thối để giết đám Hồng Liên Giáo đó?”
Không phải chỉ là giết người thôi sao, cần phải quanh co vòng vèo nhiều thế à?
Đáp án là có cần, cực kỳ cần.
Vẻ mặt Vệ Từ vô cùng xán lạn: “Chủ công không nên bị mang tiếng ác, nhưng đám ung nhọt ngoan cố Hồng Liên Giáo này không thể giữ lại được. Sự xuất hiện của An Thôi là một bất ngờ, nếu không có hắn ta Từ chỉ đành đứng ra làm kẻ ác. Nhưng đã có hắn ta rồi thì tiện tay lợi dụng luôn, có gì là không được?”
Phong Cẩn kinh ngạc há hốc mồm, rốt cuộc thi Hồng Liên Giáo đã làm gì Vệ Từ mà khiến cậu ta thù dai nhớ lâu thế này?
Thật ra thì mỗi một tên khiến Vệ Từ khó chịu, anh đều nhớ rất rõ.
Có thể trả thù lấy lại thể diện được không không quan trọng, quan trọng là anh phải nhớ là có chuyện như thế.
Nhưng, không phải Hồng Liên Giáo đã chọc phải Vệ Từ mà là đã chọc vào Khương Đồng Cơ. Vệ Từ nhớ rất rõ, kiếp trước khi thiên hạ mới an ổn, bệ hạ tế thần đỉnh Cửu Châu, lên ngôi hoàng đế, lấy quốc hiệu là “Khương” Cửu Châu đang trong tình trạng phải khẩn cấp chấn chỉnh lại, nhưng hậu quả của mười mấy năm chiến tranh không phải có thể giải quyết trong một hai ngày. Cộng thêm thời tiết không tốt, thi thoảng lại xảy ra nạn đói, lòng dân bất an, người đời bàn tán nữ để là yêu nghiệt.
Lúc này Hồng Liên Giáo chỉ còn chút tro tàn lại chớp lấy thời cơ ngóc đầu dậy.
Tuy rằng vẫn chưa dao động gì đến nền tảng đất nước nhưng cũng khiến bàn làm việc của Khương Đồng Cơ chất chồng vô số công văn.
Dân chúng không chịu tin cô mà lại đi tin vào những tin đồn nhảm nhí mê hoặc lòng người của tàn dư Hồng Liên Giáo, dấy binh tạo phản, có thể tưởng tượng ra tâm trạng của cô lúc đó thế nào rồi.
Thế nên tâm trạng Vệ Từ cũng không tốt.
Tâm trạng anh mà không tốt thì cái đám Hồng Liên Giáo đó còn được yên sao?
Phong Chấn chép miệng, nói giỡn: “Cậu đúng là vô sỉ, lại còn dùng bề ngoài để lừa gạt thiên hạ, rõ ràng là một tên ngụy quân tử.”
Tuy không biết Hồng Liên Giáo đã đắc tội gì với Vệ Từ, nhưng Vệ Từ lại chẳng mảy may che giấu ác ý của mình đối với Hồng Liên Giáo.
Vệ Tử nói: “Thần thể do cha mẹ ban, vốn là ưu thế bẩm sinh, thi thoảng lợi dụng nó thì có sao đâu?”
Anh cũng có bao giờ bảo mình là chính nhân quân tử đầu.
Nếu muốn trách thì phải trách cha mẹ anh đã cho anh một gương mặt “nho nhã vô hại”, “quân tử trong sáng”.
Ai đó có muốn đố kị cũng không đố kị nổi đầu.
Ở một nơi khác, chuyện “hợp tác” giữa Khương Đồng Cơ và An Thôi đã bước đầu có sự đồng thuận, trước khi khai xuân Khương Bồng Cơ chắc chắn sẽ phải người đến liên lạc với An Thôi. Nghĩ đến cảnh trước đó An Thôi suýt chút nữa thì chết đói ngoài đường, Khương Hồng Cơ ra lệnh chuẩn bị cho hắn ta lương thực và những đồ dùng bình thường.
Phương Bắc đang ngày càng thiếu lương thực nghiêm trọng, gần hai năm trở lại đây vụ xuân và vụ thu đều bị gác lại vì chiến tranh, dân chúng đồng loạt rời bỏ quê hương, ruộng đồng bỏ hoang không ai trồng cây, lương thực sản xuất ra đương nhiên cũng sụt giảm nghiêm trọng. An Thối lăn lộn trong Hồng Liên Giáo lên đến vị trí thủ lĩnh nhỏ, theo lý mà nói cũng không nghèo đến vậy, nhưng hắn ta còn phải dùng “thu nhập” của bản thân để chiêu mộ tâm phúc, chỉ đành thắt lưng buộc bụng, tiết kiệm được là tiết kiệm hết.
“An huynh đừng vội từ chối, đây là tấm lòng của tiểu đệ, huynh nhất định phải nhận lấy”
Khương Bồng Cơ chỉ ước gì An Thối mau chóng khỏe lên để cống hiến cho trận chiến sau khi khai xuân, chỉ là một chút lương thực và mấy trăm lượng bạc, căn bản cũng không đáng gì. Đối với cô thì không đáng kể nhưng với một tên nghèo xác xơ như An Thôi thì đúng là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi.
An Thôi từ chối một hai câu rồi cuối cùng tỏ vẻ “hổ thẹn” nhận lấy, luôn miệng nói sau này mình sẽ trả lại gấp bội.
Khương Hồng Cơ nói: “Huynh đệ chúng ta hợp nhau, mới gặp mà như đã quen từ lâu, nếu nhắc đến tiền bạc vật chất chẳng phải đã làm tổn thương tình cảm của chúng ta sao?”
An Thôi ngoài mặt thì cười, trong lòng lại ha ha khinh bỉ.
Đúng là thiếu gia nhà giàu không biết khốn khó ở nhân gian.
Xem ra Liễu Hi có thể chiếm được quận Phụng Ấp hơn nữa còn xây dựng nơi đó tốt như vậy nói không chừng phân nửa công lao là thuộc về Liễu Xa.
Dù sao với những gì có thể hiện ra bây giờ, quả thực là cô không có bản lĩnh lớn đến thế.
Vốn dĩ còn cho rằng tên tiểu tử Liễu Hi này đã tu luyện thành tinh, nhưng bây giờ xem ra là do có cao nhân đứng đằng sau chỉ điểm mới có sự huy hoàng ngày hôm nay.
Khán giả xem livestream không hiểu ra sao cả.
[Hôm Nay Một Chương]: Streamer, làm thế này chả giống có gì cả, không được lợi lộc gì đã quăng tiền ra ngoài trước rồi.
[Ngày Mai Bù Thêm]: Thím bên trên nói thế là không đúng, cái này cũng giống với trò câu cá ấy, trước phải móc mồi vào lưỡi câu chứ? Rõ ràng là Streamer đang lợi dụng An Thổi để làm việc, so với vốn đầu tư bả đổ vào bây giờ thì lời lãi sau này còn lớn hơn gấp bội.
[Buồn Ngủ Quá]: Nhưng mà... nhưng mà nếu An Thối cầm tiền cẩm lương thực rồi bỏ trốn thì làm thế nào?
[Đoan Ngọ An Khang]: Đầu tiên, An Thối là sĩ tộc Nam Thịnh, điều này đã được Streamer chứng minh rồi. Đã là sĩ tộc chẳng lẽ còn ham tí tiền này à? Cái mà hắn ta khát khao chính là tiền tài và nhân lực mà Streamer đã hứa, có tiền với người rồi hắn ta mới có thể từ từ phát triển thể lực của bản thân, mới có thể báo được thù. Đó mới là con “cá lớn” thực sự, một người có dã tâm có đầu óc mà lại vì tham miếng mồi trên lưỡi câu mà bỏ qua món lợi lớn hơn đằng sau à? Lần đánh cuộc này Streamer chỉ lời chứ không lỗ.
[Mọi Người Đi Ngủ Sớm Đi Nhé]: Không, chính xác hơn thì phải nói là “đôi bên cùng có lợi”, An Thôi cũng không lỗ. Bây giờ hắn ta cần người không có người, cần lương thực không có lương thực, chỉ cần làm nội gián cho Streamer là hắn ta không mất một binh một tốt nào cũng chiếm được một phần mười chiến lợi phẩm. Cho vay nặng lãi cũng không lời bằng hắn ta.
Cục diện này nhìn thì giống như đôi bên cùng có lợi, nhưng tương lai thực sự thế nào e là không ai biết được.
Từ biệt An Thôi, đoàn người của Khương Đồng Cơ tiếp tục lên đường. Tuyết lớn đã ngừng rơi, chỉ còn lớp tuyết đọng dày trên mặt đất, cả xe và ngựa đều rất khó đi lại.
Hành trình vốn dĩ chỉ tốn bảy tám ngày giờ bị kéo dài thành hơn nửa tháng.
Phong Cẩn đã sớm nhận được tin Khương Đồng Cơ sẽ đích thân đến đây, anh mong ngày mong đêm mà không thấy đầu, đang sốt cả ruột.
“Báo! Bên ngoài có sứ giả của quận Phụng Ấp đến!”
“Đến rồi!” Phong Cẩn hớn hở, cũng không để ý đến dáng vẻ mà đứng bật dậy chạy ra ngoài thành nghênh đón. >
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.