Chương trước
Chương sau
Nghe xong ý kiến của Vệ Từ, mặt Khương Bổng Cơ như kiểu mới phát hiện ra hành tinh mới.
Cô nói: “Ta còn tưởng Tử Hiếu quân tử thanh cao như sen, ai ngờ cũng gian manh xỏ lá như vậy?
Cũng đúng, có mưu sĩ nào không chứa đầy một bụng xấu xa?
“Huynh nói cũng phải, Hồng Liên Giáo khác Thanh Y Quân, Hồng Liên Giáo lấy giáo nghĩa mê hoặc dân chúng vô tri, tư tưởng bảo thủ khó mà trừ tận gốc. Loại tà giáo này nếu bí mật truyền bá sẽ ảnh hưởng tới việc trị vì dân chúng, như vậy không ổn chút nào. Nếu vậy lợi dụng phế vật bị vứt bỏ cũng xem như có lời”
Vệ Từ thở dài, anh biết cô có ý trêu chọc, nếu là người không quên chắc đã cho là có đang mỉa mai.
“Chủ công không chế là tốt rồi” Vệ Tử nói.
Khương Bổng Cơ chống cằm, gảy gảy đống lửa khiến ngọn lửa bùng lên.
“Ừm, khống chế, ta rất thích”
Rõ ràng là nói chuyện rất bình thường, nhưng Vệ Từ lại thấy tại như nóng ran lên.
Cách đó không xa, Phong Chân bỗng có cảm giác bị tọng một đống thính. “Chậc, xem ra ta không nên lảng vảng nhiều chuyện ở đây” Vai Phong Chân run run, là con bệnh suốt ngày phải cắn hàn thực tán, anh ta rất ghét mùa đông và mùa hè.
Anh ta bò vào xe ngựa, đóng chặt cửa rồi ôm lấy túi nước nóng giữ ẩm.
Một đêm gió tuyết trôi qua, binh lính bắt đầu ngày mới với việc đun nước, ngâm thịt khô, nấu cháo.
Khương Bổng Cơ sai người thông báo cho An Thổi tới cùng ăn sáng.
“Điều kiện sơ sài, mời An huynh tạm ăn chung, có dịp tiểu đệ sẽ làm chủ mời huynh một bữa”
Khương Hồng Cơ nói rất hào phóng và khách sáo, An Thôi cũng không phải người không biết điều, liền vội vàng đồng ý.
Thịt khô, canh thịt và cháo, đồ ăn đúng là rất sơ sài, nhưng nếu xét điều kiện hiện nay thì bữa ăn này đã xem như rất phong phú rồi. Để gọi là có vị, canh thịt còn cho thêm chút gia vị, ngửi thơm phức.
Kênh livestream đúng giờ mở ra, những khán giả chờ đợi từ sớm liền chen chúc bay vào, kẻ thì chào hỏi, người thì bắt chuyện với nhau.
Vì hạn mức số người xem cố định ở mức một trăm năm mươi nghìn người, hơn nữa danh tiếng của kênh đang lên như diều gặp gió không ai không biết, khiến cho việc cướp chỗ trở nên vô cùng khó khăn. Hễ ai cướp được đều mừng như bắt được vàng, lập tức đăng weibo hoặc chụp màn hình gửi đám bạn khoe khoang.
Vừa mới vào, đám khán giả liên tinh mắt phát hiện trên màn hình ngoài Streamer, Từ mỹ nhân và Phong thối mồm ra còn có thêm một người lạ.
[Tết Đoan Ngọ Ăn Bánh Ủ]: 6: Người này là ai mà có tư cách ngồi ăn chung với đám Streamer vậy?
[Tết Thiếu Nhi Ăn Xi Nách]: Không biết, trước đó chưa từng xuất hiện. Có đại thần viễn cổ nào nhận ra tên này là ai không?
[Nấm Hương Xào]: Ta cũng không biết, chắc là xuất hiện tối hôm qua sau khi đóng livestream? Khoan đã, hôm qua hình như có nói lính gác phát hiện một người ngất xỉu bên vệ đường, xém chút bị lắp thành người tuyết, Streamer bèn sai người cứu về, không chừng chính là tên này đó?
[Vĩnh Viễn Tuổi Mười Tám]: Có lẽ vậy, nếu đúng là người được cứu hôm qua thì chắc chắn tên này có lại lịch hoặc bản lĩnh gì đó đáng gờm.
Trên màn hình livestream đều tám chuyện về An Thối, có khán giả nghiêm túc chỉ bàn lại lịch thân phận An Thôi, hy vọng có thể tìm ra manh mối, còn có người cà lơ cà phất lại soi tới dung mạo và dáng người, đánh giá hắn từ đầu tới chân.
[Streamer V]: Hắn ta là An Thôi, đúng là người được lính gác cứu hôm qua.
Khương Bồng Cơ gửi một bình luận xác nhận, sau đó lại bình tĩnh tiếp tục ăn sáng.
Sau khi ăn xong, cô không vội lên đường mà lo lắng hỏi thăm An Thôi.
“Thời buổi loạn lạc này, An huynh có tính toán gì không?”
An Thôi đói bụng đã lâu nhưng vẫn dè dặt giữ thói quen cũ, hắn chỉ ăn tới mức hơi no.
Nghe Khương Bồng Cơ hỏi xong, vẻ mặt An Thối mờ mịt, sau đó chuyển thành kiên định, hắn nói đanh thép: “Bọn súc sinh Nam Man chà đạp lên đất nước ta, nô dịch dân chúng Nam Thịnh ta, Thổi thân là nam tử, đương nhiên phải dốc lòng trả mối huyết thù này”
Đúng vậy, hắn muốn báo thù.
Dù trước đó có ngã vào đống tuyết hôn mê, nhưng suy nghĩ sau cùng trong đầu hắn vẫn là báo thù.
Nếu không phải bọn súc sinh Nam Man chà đạp Nam Thịnh, hủy diệt gia tộc, tàn sát người thân, cướp lấy đất nước, giẫm lên tôn nghiêm và lòng kiêu ngạo của hắn thì một quý tộc lang quân tương lai rộng mở kiêu ngạo như hắn sao có thể rớt xuống vực thẳm trở thành chó nhà có tang như bây giờ?
Cố quốc bị đánh chiếm, có nhà mà không thể về, nhớ tới khoảng thời gian phiêu bạt lang thang kia An Thôi không khỏi đỏ ửng mắt.
Khương Bồng Cơ nói: “Trả thù? Nam Man chiến lực hùng hậu, e là An huynh khó mà toại nguyện”
Nếu Nam Man dễ đánh bại như vậy thì Nam Thịnh đầu bị diệt vong.
Sắc mặt An Thôi vàng vọt, ánh mắt liếc qua cánh tay, than thở: “Thôi cũng biết tại sự khó thành, nhưng nếu không thử một lần sao có thể cam tâm? Vốn muốn tới quý quốc mượn binh thảo phạt, chỉ là không ngờ Đông Khánh bấy giờ cũng rơi vào loạn lạc triền miên.”
Mấy năm trước, khi Nam Man suýt nữa công phá kinh đô Nam Thịnh, bốn nước Trung Nguyễn đều nhao nhao phái binh trợ giúp.
Thế nhưng Nam Man âm hiểm xảo trá, đối mặt viện quân bốn nước bèn lựa chọn vừa đánh vừa lui.
Mới đầu sĩ tộc Nam Thịnh cho là Nam Man sợ hãi viện quân, sau mới tỉnh ngộ đó là nước cờ hay của Nam Man.
Vừa đánh vừa lui, không đối cứng với viện quân, hết sức bảo toàn binh lực
Bồn nước cũng không phải kẻ thiện lương, bọn họ từ xa tới giúp người đánh trận là phải có thù lao, hơn nữa thì lao còn không hề thấp.
Binh lực Nam Man không bị tổn thất bao nhiêu, bất cứ lúc nào cũng có thể ngóc đầu dậy, Nam Thịnh chỉ đành cắn răng nuốt cục tức đồng ý cho viện binh bốn nước “thù lao” phong phú, hoặc cắt đất hoặc hiển tiền tài, lương thực, trang bị quân đội, thậm chí là dân chúng.
Viện binh vừa rút, Nam Man quả nhiên lại đánh tới.
Trong nước có sĩ tộc và họ ngoại hoàng thất vì tư lợi mà bán tin cơ mật quân sự, Nam Thịnh diệt vong là cái kết đã định.
An Thổi vốn muốn tới Đông Khánh mượn binh, nhưng không ngờ chính Đông Khánh cũng không tự lo nổi bản thân.
Khương Bổng Cơ giả bộ đề nghị: “Không bằng đi Trung Chiếu thử xem?”
An Thôi chỉ biết cười khổ.
Hắn đã mấy lần đối mặt với tử vong, thập tử nhất sinh chạy trốn tới Đông Khánh, bây giờ lại đi Trung Chiếu, cũng không biết cái mạng nhỏ của hắn có chịu nổi trước khi tới nơi không nữa.
“Thực không dám giấu, Thôi nghĩ hết cách trà trộn vào Hồng Liên Giáo là có mục đích riêng” An Thôi thở dài một hơi, vẻ dứt khoát: “Hồng Liên Giáo lấy giáo nghĩa mê hoặc dân chủng, bây giờ đã tụ tập được mười mấy nghìn giáo chúng. Không chỉ mỗi phương Bắc Đông Khánh, bọn chúng còn đi nơi khác tuyên truyền giáo nghĩa, lừa gạt dân chúng gia nhập. Chúng nhìn thì tương tự như Phật giáo, Đạo giáo, nhưng thực ra không khác gì tà giáo”
Khương Bồng Cơ âm thầm nhíu mày, vừa rồi cô còn nghĩ làm sao mở miệng nói chuyện hợp tác với An Thôi, hắn ta lại tự nhắc trước.
Thực tế, những lời này là để trải đường cho mục đích tiếp theo của hắn.
Khương Bồng Cơ thuận thế làm ra vẻ u sầu, cô nói: “Hồng Liên Giáo đúng là cái u ác tính, nếu để mặc bọn chúng tuyên truyền giáo nghĩa ở phương Bắc Đông Khánh, có lẽ hai ba năm nữa toàn bộ dân chúng phương Bắc đều bị bọn tà giáo này mê hoặc...”
An Thôi chắp tay chân thành nói: “Thực không dám giấu giếm, Thối trà trộn vào Hồng Liên Giáo vốn muốn xâm nhập nội bộ mượn tay Hồng Liên Giáo báo thù. Thế nhưng tới khi hiểu rõ giáo nghĩa của bọn chúng thì Thôi mới ý thức được chuyện không ổn. Với tình hình hiện nay, nếu không ra tay sớm chấm dứt hậu hoạn, để khối u này kéo dài thì chúng sẽ trở thành mối họa lớn của Lan Đình! Hiền đệ, nhất định phải đề phòng >
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.