Chương trước
Chương sau
“Một mùa bội thu nhỏ, nên về mở tiệc chúc mừng thôi.”
Chuyện ăn mừng đơn giản là tụ tập ăn thịt nướng hoặc nhúng lẩu thôi.
Tri Khách Trai đã mở chi nhánh ở ba huyện kia, nhưng người dân bên đó vừa mới ổn định nên việc kinh doanh hơi ảm đạm. Còn ở huyện Tượng Dương, Tri Khách Trai luôn cháy ghế, thời tiết ngày càng lạnh giá, Tri Khách Trai lại đưa ra món thịt nướng và lẩu vô cùng được hoan nghênh.
Người dân chỉ quan tâm ăn no mặc ấm, làm sao để có bữa ăn bốn món một canh, mấy người Khương Bồng Cơ lại nghĩ sâu xa hơn.
Ví dụ như, năm sau làm thế nào có thể nắm lấy Hoàn Châu?
Hoàn Châu được tạo thành từ quận Phụng Ấp, quận Thừa Đức và quận Thượng Dương, bốn huyện quận Phụng Ấp đều nằm trong tay Khương Bồng Cơ, triều đình hiện nay thân mình còn lo không xong, không rảnh bận tâm chuyện phía Bắc, quận thủ quận Phụng Ấp lại bị Khương Bồng Cơ đuổi đi, không có gan tới đòi cô quận Phụng Ấp nữa.
Quận Thừa Đức nằm trong tay Hồng Liên Giáo, nhưng đợt hạn hán này cũng khiến tình hình bên đó rất bi đát. Dù kĩ năng tẩy não của Hồng Liên Giáo có mạnh hơn nữa cũng không cách nào ngăn cản tình trạng lưu dân ngày càng nhiều, tình trạng dân số giảm đi vô cùng nghiêm trọng.
Cuối cùng chính là quận Thượng Dương.
Nói tới quận Thượng Dương không thể không nhắc tới Phong Cẩn, vì anh chính là người quận Thượng Dương.
Thượng Kinh trước đây là tách ra từ quận Thượng Dương. Khi Đông Khánh còn chưa đặt kinh đô ở Thượng Kinh thì vùng đất này thuộc địa phận quận Thượng Dương, sau này hoàng thất dời đô tới Kham Châu, Thượng Kinh lại trở về quận Thượng Dương.
Trận động đất vào mùa hè năm ngoái khiến các vùng phương Bắc tổn thất nặng nề, hơn nữa lại liên tiếp chịu sự chà đạp của Thanh Y Quân và Hồng Liên Giáo, có thể nói là địa ngục trần gian, xác người la liệt khắp nơi, dọc đường chỉ toàn xương trắng, khiến người ta không dám nhìn thẳng.
“Hồng Liên Giáo nắm quận Thừa Đức, quận Thượng Dương còn chưa lọt vào tay ai.”
Phong thị dù sao cũng là một trong bốn gia tộc lớn của Đông Khánh, tất nhiên cũng có bộ khúc, nhân số tuy không nhiều nhưng cũng có khoảng ba bốn nghìn, sức chiến đấu rất đáng gờm, lại thêm lợi thế danh tiếng trong vùng, lúc Thanh Y Quân và Hồng Liên Giáo đánh cướp khắp nơi, Phong thị đã nghĩ cách lãnh đạo người dân thủ thành.
Bọn họ có tiền, có lương thực, có căn cơ, hơn nữa Thanh Y Quân và Hồng Liên Giáo có mâu thuẫn luôn ngáng chân nhau, cuối cùng không bên nào có thể nuốt được quận Thượng Dương. Bây giờ đời sống nhân dân trong vùng tuy khó khăn nhưng vẫn tốt hơn lưu dân bên ngoài rất nhiều.
Dương Tư liếc mắt nhìn Phong Cẩn, nói: “Liễu Huyện lệnh định khởi binh đánh quận Thượng Dương à?”
Gã vừa nói xong, Phong Cẩn đã hơi nhăn mày, dường như không vui.
Khương Bồng Cơ nói: “Tiên lễ hậu binh* đi, dù sao cũng phải lấy được nó.”
* Ngoại giao trước, quân sự sau.
Tiên lễ hậu binh?
Đúng là chuyện hiếm có, bệ hạ không phải thấy ngứa mắt là xông vào đánh sao?
Vệ Từ cũng ở sảnh chính vụ, anh liếc nhìn Phong Cẩn một cái, Khương Bồng Cơ đồng ý tiên lễ hậu binh hơn phân nửa là nghĩ cho Phong Cẩn.
Phong Chân cười như không cười nhìn Phong Cẩn, lên tiếng hỏi Khương Bồng Cơ: “Không biết chủ công đã chọn ai chưa?”
Không đợi Khương Bồng Cơ mở miệng, Phong Cẩn đã ra khỏi hàng, anh thở dài rồi nói: “Cẩn xin nhận lệnh tới quận Thượng Dương.”
Khương Bồng Cơ gật đầu, chuyện này quả thật không ai thích hợp hơn Phong Cẩn.
Nếu không cần đánh mà có thể lấy được quận Thượng Dương thì quá tốt rồi, còn nói không thông thì đành đánh vậy.
Quận Thượng Dương cô bắt buộc phải nắm được.
Hoàn Châu tiếp giáp quận Hứa, quận Hứa lại nằm sát Sùng Châu, phải lấy được Hoàn Châu thì thế lực của Liễu thị mới có thể nối liền.
Nếu không thể chiếm được quận Thượng Dương thì sẽ giống như cái đuôi bị tách rời, tới lúc đó bị người ta vây đánh hậu phương thì rất bị động.
Phong Cẩn cũng biết tầm quan trọng của chuyện này nên anh nhất định phải nghĩ cách thuyết phục phụ thân.
Tuy nói quận thủ quận Thượng Dương không phải người của Phong thị, nhưng cũng chẳng khác gì lắm, Phong thị có thể quyết định hướng đi của quận Thượng Dương.
Các thế lực phương Bắc của Đông Khánh bắt đầu rục rịch, Xương Thọ Vương và Hoàng đế ở phía Nam cũng đang tranh đấu gay gắt.
Xương Thọ Vương vốn cho rằng có thể mượn thế lực Bắc Cương đánh hạ Kham Châu, nhưng ai ngờ Bắc Cương lúc đầu đã đồng ý thỏa thuận với ông ta nay lại biệt tăm biệt tích cho ông ta leo cây! Có trời mới biết Xương Thọ Vương phải tự an ủi bao lâu mới có thể chấp nhận mấy yêu sách quá đáng của Bắc Cương, nào là con gái, nào là thành trì, lúc thì lương thực, lúc lại tiền bạc... Ông ta phải nhẫn nhịn lắm mới đồng ý, giờ bên Bắc Cương lại làm lơ!
Cái sự là có một chữ chửi thề không biết làm sao thốt ra!
Xương Thọ Vương nhận được tin Bắc Cương bội tín, sém chút nữa tức ói máu.
Còn có một chuyện làm ông ta phát sầu, bọn họ xuất phát từ Chương Châu tiến đánh Kham Châu, trên đường luôn có đội tiếp ứng quân lương.
Xương Thọ Vương đã có lòng phản bội từ lâu, ông ta chuẩn bị rất kỹ lưỡng cho cuộc chiến, nhưng dù có đầy đủ thế nào cũng không nghĩ tới Kham Châu có thể chống đỡ quân đội của ông ta cả một năm rưỡi! Kham Châu có thể lấy lương thực ngay tại chỗ, còn phe ông ta lại cần vận chuyển lương thực từ Chương Châu đến.
Xui xẻo nữa là năm nay hạn hán, hoa màu chết thảm.
Thu hoạch vụ thu không bằng một phần ba năm ngoái, người dân còn không đủ ăn, sao có thể nộp thuế lương thực nặng như thế cho quân đội?
Thế là quân đội Xương Thọ Vương xuất hiện tình trạng khan hiếm lương thực, lương thực vận chuyển tới ngày càng ít.
Ngày trước binh lính ăn cơm một ngày hai lần, thậm chí ba lần, bây giờ một ngày chỉ một lần, hơn nữa còn nấu cháo lỏng để ăn.
Nếu vẫn không thể lấy được Kham Châu, ông ta sẽ phải mang theo quân đội của mình cun cút chạy về đất phong Chương Châu mất.
Tới khi Hoàng đế ổn định lại triệu tập binh mã Đông Khánh vây công Chương Châu thì khi đó chính là ngày chết của Xương Thọ Vương.
Một đám mưu sĩ và võ tướng đều gục đầu mặt mày ủ dột, tính tình Xương Thọ Vương ngày càng khó ở, ai nấy đều kinh hồn táng đảm, thần hồn nát thần tính.
“Không được! Không thể tiếp tục như vậy!”
Xương Thọ Vương đã hai ngày không ngủ, đôi mắt đen thui như gấu trúc.
Sức chiến đấu của một trăm nghìn quân dũng mãnh của ông ta hoàn toàn không phải bàn tới, nếu không phải Dương Tư giở trò trước khi rời đi, giờ ông ta đã ngồi lên ghế rồng, được người hô “Vạn tuế” rồi, làm gì có chuyện còn ngồi trong lều trướng mặt ủ mày chau rầu rĩ vì quân lương?
Nhớ tới tên Dương Tư miệng lưỡi trơn tuột đó, Xương Thọ Vương tức đến nghiến răng.
Ngay từ đầu ông ta còn có chút áy náy với Dương Tư, nhưng sau khi phát hiện tên này gây họa lớn như thế cho mình, ông ta suýt nữa tức hộc máu.
Kham Châu cũng phát hiện Xương Thọ Vương thiếu quân lương, vừa mừng rỡ vừa rầu rĩ.
Vì sao mừng rỡ ấy à?
Chỉ cần tiếp tục thủ vững, Xương Thọ Vương sẽ vì thiếu lương thực mà không thể không lui binh.
Còn vì sao rầu rĩ ư?
Không chỉ mình Xương Thọ Vương thiếu lương thực, Kham Châu cũng đồng cảnh ngộ, hai phe đều trong tình trạng đói meo.
Bây giờ chỉ xem ai không chịu nổi trước mà thôi.
Hai bên còn có thể giằng co lâu hơn nữa, nhưng đúng lúc này lại có người xen ngang.
Lúc nghe tin, Xương Thọ Vương đang nổi giận trong lều, một tên lính truyền tin đi vào sém chút bị ông ta giận chó đánh mèo.
Lính truyền tin bị đuổi ra ngoài, tên mưu sĩ trung niên nịnh hót vừa lúc muốn gặp Xương Thọ Vương liền đi gặp tên lính đang lo lắng đứng ngoài lều nọ. Gã vừa hỏi một hai câu, sau đó... càng nghe gã càng kích động không thể kiềm chế, mắt ngày càng sáng rực.
“Chủ công! Chủ công, có tin tốt!”
“Tin tốt đâu ra?” Xương Thọ Vương không kiên nhẫn hỏi.
Mưu sĩ trung niên mừng như điên nói: “Mạnh thị ở Thương Châu phái mật sứ, muốn thương nghị chuyện lớn với chủ công.” >
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.