Chương trước
Chương sau
Cả đám khán giả xem livestream ngu cả mặt, họ còn tưởng sắp được xem Khương Bồng Cơ săn thú nướng thịt, không hiểu sao tình tiết lại ngoặt phát thành thế này, sao tự nhiên lại đi thiến ngựa đực thế? Có một người xem nhà ở vùng thảo nguyên phương Bắc có kinh nghiệm, giải thích cho mọi người.
[Hán Mỹ Nhà Em]: Ố, thế là nhóc Đại Bạch sắp làm mẹ hả?
Bình luận vừa xuất hiện, mọi người lặng đi một chút rồi ầm ầm lên.
[Sữa Bò Mộc Châu]: Đệch! Lấy cho tao khẩu AK! Con ngựa mất nết nào làm lớn bụng bé Đại Bạch nhà tao, hỏi ý tao chưa đấy hả? Streamer, cô né ra, để tôi chém bỏ bu con ngựa đực ấy đi.
[Tỳ Bà Ăn Sơn Trà]: Ớ từ từ! Đại Bạch là cái hả? Tao cứ tưởng là đực chứ!
[Nữ Oa not Lữ Bố]: Hu hu! Đại Bạch cool ngầu dã man ra, không phải đực hở? Tôi thích xem nó phối hợp tác chiến với Streamer dã man luôn, giương vó đạp lên quân địch, đạp một cái là xương ngực vỡ nát, mạnh dã man tàn bạo ra, vậy mà là ngựa cái á?
[Nấm Hương Xào]: khinh bỉ Streamer cũng mạnh kìa, cũng là con gái đấy, sao Đại Bạch không là cái được chứ?
Khương Bồng Cơ vừa an ủi vuốt ve Đại Bạch, vừa nghiêm nghị chất vấn người chăn ngựa.
Đại Bạch là thú cưỡi của cô, giờ cũng không phải mùa xuân, sao lại có ngựa đực xuất hiện trong chuồng của Đại Bạch được chứ?
Chuồng của Đại Bạch nhà cô là chuồng VIP, không phải con ngựa nào cũng được vào đâu!
Tên chăn ngựa ngẩng đầu, lắp bắp: “Đúng là có...”
“Dắt nó ra đây, ta phải đích thân thiến nó!”
Khương Bồng Cơ bực mình, quay mặt né, không cho Đại Bạch liếm lên mặt mình.
Liếm qua liếm lại mấy hồi, búi tóc cô sắp bị nó liếm lệch rồi.
Người chăn ngựa không động đậy gì, Khương Bồng Cơ nhăn mày, nghiêm khắc hỏi: “Sao, không nghe lệnh ta à?”
Thấy Khương Bồng Cơ giận thật, người chăn ngựa mới lo lo sợ sợ đáp: “Chủ công thứ tội, con ngựa kia... là ngựa tốt hiếm có, tiểu nhân tưởng chủ công bảo tiểu nhân để nó chung chuồng với Đại Bạch là để làm mối hai đứa nó...”
Khương Bồng Cơ ngẩn người: “Hả?”
Cô ngạc nhiên mà đơ cả người, Đại Bạch nhân cơ hội đó xông lên liếm mặt cô.
Tên chăn ngựa này cũng là một người yêu ngựa, gần hai năm nay đối xử với Đại Bạch như đối với con gái mình, ngày nào cũng để dành cỏ tươi ngon cho nó, khiến lông nó trơn bóng đẹp đẽ và luôn luôn khỏe mạnh.
Hơn một tháng trước, đội buôn cống nạp một con ngựa đực lai Bắc Cương, là một cậu chàng rất đẹp.
Người chăn ngựa lo lắng hỏi nên sắp xếp con ngựa này thế nào, đến tuổi này rồi mà chưa thiến, chắc chắn là giữ lại để lai giống, Khương Bồng Cơ đáp lại, cho nó chung chuồng với Đại Bạch, thế là người chăn ngựa cứ y vậy mà làm.
Nghe người chăn ngựa kể vậy, Khương Bồng Cơ mới cố nhớ lại chi tiết ấy.
Cô xoa nhẹ ấn đường, chiến mã tầm hai tuổi đều sẽ bị thiến, quản sự Tụ Bảo Trai tặng ngựa cũng chỉ nói đó là một con chiến mã từ Bắc Cương, cha nó là hãn huyết bảo mã Sát Lan, cũng không nói con ngựa này thiến hay chưa.
Chiến mã chưa thiến rất khó phục tùng, tới mùa động dục thì càng khó khống chế.
Khương Bồng Cơ còn định chờ Lý Uân quay về, giao con ngựa này cho anh chàng, giờ thì không được nữa rồi.
Cô không biết tài cưỡi ngựa của Lý Uân thế nào, nhưng cũng không muốn để anh chàng mạo hiểm đi huấn luyện một con ngựa đầy dã tính.
Người chăn ngựa hỏi: “Chủ công, tiểu nhân có cần dắt Tiểu Bạch qua nữa không?”
Tiểu Bạch?
Khương Bồng Cơ nghiến răng nghiến lợi: “Dắt ra đây!”
Người chăn ngựa cun cút chạy đi, khi cô nhìn thấy con ngựa từ đầu đến chân viết chữ “ngoan” kia thì đã hiểu vì sao nó lại được đặt tên là Tiểu Bạch rồi.
Đại Bạch nhìn thấy Tiểu Bạch bèn đi tới cọ nó, Tiểu Bạch cũng dịu dàng đáp lại, mỗi bước di chuyển đều vô cùng nho nhã.
“Con ngựa này... thật sự chưa thiến hả?”
Cô chưa từng thấy con ngựa đực chưa thiến nào ngoan như thế, hình thể của Tiểu Bạch lớn hơn Đại Bạch một chút, toàn thân trắng phau, không có một sợi lông khác màu nào. Hai con ngựa đứng cạnh nhau trông cứ như chị em ruột, nhìn Đại Bạch chủ động cọ tới cọ lui, cô không nói lên lời nữa rồi.
Cô không nói gì, đám người xem lại có thể cằn nhằn hộ cô.
[Cần Một Chiếc Idea]: Úi xồi, con gái Đại Bạch của tao đúng là nữ hoàng, cá chắc với tụi bay Tiểu Bạch sợ nó phải phép luôn.
[Đập Mặt Vào Bàn Phím]: Còn phải nói đấy, thật ra tuổi của Đại Bạch trong đám ngựa cũng coi là ế rồi. Tiểu Bạch mới hơn hai tuổi, trai tơ đấy các cháu, con của hai đứa chắc chắn cũng có huyết thống tốt cho xem, Streamer đừng chia rẽ hai đứa nó đấy nhé.
[Nghe Cũng Tạm]: Bình thường là chiến mã thời này phải thiến hết rồi, thế mới dễ thuần dưỡng với quản lý, người ta sẽ giữ lại con ngựa đực nào có huyết thống tốt nhất làm giống, để sinh sản ra đời sau mạnh mẽ. Tiểu Bạch trông nho nhã thế thôi, nhưng cũng là lai giống giữa chiến mã Bắc Cương và hãn huyết bảo mã đấy, tuy không phải là giống thuần nhưng bố mẹ cũng toàn giống oách đấy, Streamer đừng thiến nó mà!
Khương Bồng Cơ nhíu mày, hỏi người chăn ngựa, giá ngựa đực bên trại ngựa Bắc Cương một con bao nhiêu tiền.
Người chăn ngựa cũng không biết giá cụ thể ở Bắc Cương thế nào, nhưng có nghe nói giá ngựa ở Thương Châu, ngựa đực giống tốt cũng phải tầm một trăm nghìn quan tiền một con. Đó là ngựa tốt bắt được ở bên ngoài thôi, nếu là ngựa do trại ngựa lai giống thì chắc không đến nỗi đắt thế.
Khương Bồng Cơ ngây ra một lát, nhìn Tiểu Bạch không chớp mắt, con ngựa này hình như có hơi sợ người lạ, né ra sau Đại Bạch.
Khương Bồng Cơ hỏi: “Con này thì sao?”
Người chăn ngựa đáp: “Tiểu nhân có hỏi thăm người bên đội buôn rồi, hình như Tiểu Bạch giá một trăm năm mươi nghìn quan tiền.”
Con ngựa giá một trăm năm mươi nghìn quan tiền mà sợ người lạ chết giun chết dế thế à?
Khương Bồng Cơ hít sâu một hơi rồi nói: “Thôi, không thiến nữa.” Được một lát cô lại hỏi tiếp: “Ngươi có nhiều kinh nghiệm nuôi ngựa rồi thì xem Tiểu Bạch thế nào? Có bệnh gì không?”
Có con ngựa đực nào dễ xấu hổ thế không chứ?
Con ngựa nho nhã này là tiểu thư khuê các trong đám ngựa.
Còn Đại Bạch nhà cô là tổng giám đốc bá đạo à!
Là ngựa từ Bắc Cương nên cô mới lo, nhưng cô cảm giác sức khỏe của nó rất ổn.
Người chăn ngựa vội đáp: “Không đâu ạ, Tiểu Bạch rất khỏe mạnh.”
Khương Bồng Cơ cười: “Ta chỉ chưa từng thấy con chiến mã nào nhát như vậy thôi.”
Đại Bạch mang thai nên Khương Bồng Cơ không thể cưỡi nó đi săn được, cô bèn sai người gắn yên ngựa qua cho Tiểu Bạch.
Người chăn ngựa hốt hoảng: “Không được đâu chủ công, con ngựa này chưa được thuần hóa, nếu lỡ...”
Khương Bồng Cơ đáp: “Không sao, nếu nó dám hất ta khỏi lưng thì đúng là phải nhìn nó bằng con mắt khác rồi.” >
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.