Chương trước
Chương sau
Quản sự Tụ Bảo Trai đúng là đáng được khen thưởng, không chỉ có thể hoàn thành nhiệm vụ mà còn không sinh lòng tham, vẫn làm chủ được bản thân trước bao nhiêu vàng bạc như thế. Nếu Khương Bồng Cơ không ban thưởng cho hắn để hắn đạt được phần thưởng nên được nhận thì sau này còn ai bán mạng cho cô nữa?
Cho dù cô biết quản sự Tụ Bảo Trai có thể làm được điều này tất nhiên là do Cổ Tín đã âm thầm chuẩn bị, nhưng ban thưởng vẫn phải rõ ràng, không thể keo kiệt.
Vì vậy, ngoài phần thưởng hai trăm nghìn quan tiền cho đội buôn ra thì cô còn lấy riêng hai mươi nghìn quan tiền cho quản sự.
Từ Kha vẫn giúp Khương Bồng Cơ quản lý quỹ riêng, mỗi lần chi ra thu vào cậu đều ghi chép tỷ mỉ. Tuy cậu đã quen thấy chủ công nhà mình hào phóng rồi, nhưng nhìn hai lệnh chi tiền này vẫn không khỏi líu lưỡi… Tròn hai trăm hai mươi nghìn quan tiền đó, đâu phải là hai mươi hai quan tiền.
Có biết hai trăm hai mươi nghìn quan tiền là bao nhiêu không?
Chỉ cần lấy mười nghìn quan tiền trong đó là có thể mua được một chức huyện lệnh hoặc huyện trưởng, thêm mười nghìn quan tiền nữa là có thể được chức quận thủ.
Đây còn không gọi là hào phóng thì cái gì mới gọi là hào phóng chứ?
Từ Kha nhìn số tiền này mà thở dài, lúc nhìn sang khoản tiền khác trong sổ thì còn kinh ngạc đến rơi cả bút lông.
Thu nhập của quốc khố một năm cũng mới từ chín mươi triệu đến một trăm năm mươi triệu quan tiền, chủ công nhà mình chỉ là một huyện lệnh, danh bất chính ngôn bất thuận chiếm lấy toàn bộ quận Phụng Ấp, thế mà thu nhập mấy tháng gần đây đã hai mươi triệu quan tiền... Từ Kha nhẫn nhịn hồi lâu mới khống chế được kích động muốn hét lên.
Vì vậy, vẻ mặt cậu ngẩn ngơ, chạy nhanh như bay đến sảnh chính vụ huyện Tượng Dương.
Phong Cẩn vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy Từ Kha mấy tháng không gặp, thấy cậu gầy hơn nhiều, anh liền ân cần hỏi thăm: “Nhìn Hiếu Dư thế này chắc là công việc ở huyện Mậu Lâm vất vả lắm phải không? Nếu quá mệt thì chi bằng xin chủ công cho nghỉ ngơi hai ngày?”
Từ Kha ngẩn người, hoàn hồn nói: “Kha không sao...”
Việc của huyện Mậu Lâm đúng là rất bận, giai đoạn đầu bận đến mức Từ Kha suýt quên cả cách ngủ... May mà cậu chịu đựng qua được thời gian đó, giờ tất cả đã vào quỹ đạo, sau này để cho người dưới làm theo quy trình, Từ Kha chỉ cần xử lý những việc vặt vãnh và tăng cường giám sát tuần tra là được.
Phong Cẩn ngạc nhiên, đánh giá Từ Kha một lượt.
Từ Kha vẫn mặc bộ quần áo cũ do thím cậu và Tầm Mai may cho, bộ đồ vốn vừa người giờ lại có vẻ rộng thùng thình.
“Chịu khó bồi bổ, nhìn huynh gầy đi khá nhiều đấy.”
Lượng công việc nửa năm nay của Phong Cẩn cũng không ít, vốn dĩ anh cũng phải gầy đi, thế nhưng thức ăn của sảnh chính vụ quá ngon, lại thêm anh có vợ hiền ở bên chăm sóc chu đáo nên sắc mặt hồng hào như một đóa hoa tươi được tưới nước đầy đủ.
Từ Kha gật đầu, dáng vẻ vẫn không yên lòng.
Hai người còn chưa nói được mấy câu đã nghe thấy tiếng bước chân lạ lẫm cùng giọng hát lệch tông, Từ Kha nhíu mày.
Phong Cẩn nói: “Chắc là Tử Thực đến rồi.”
Tử Thực?
Từ Kha ở huyện Mậu Lâm quá bận, thỉnh thoảng rảnh rỗi mới quan tâm đến việc ở huyện Tượng Dương, trong đó có chuyện của Phong Chân.
Nghe nói người này nghiện hàn thực tán, hành vi phóng túng, ngang ngạnh, chỉ dựa vào điểm này, ấn tượng đầu tiên của Từ Kha đối với Phong Chân chính là tư cách không đủ.
Từ Kha hỏi: “Phong Tử Thực à?”
Phong Cẩn gật đầu.
Vừa dứt lời, đã thấy bóng một người mặc áo nho sam màu xanh đi như bay vào, trên người còn mang theo mùi rượu nhàn nhạt, hai mắt híp lại không biết đang ngâm nga bài hát gì, anh ta máy móc chào hỏi Phong Cẩn rồi quay đầu làm việc của mình.
Một người sống lù lù như Từ Kha cứ thế bị Phong Chân bơ.
“Uống rượu á?” Từ Kha ngạc nhiên.
Thật không ngờ chủ công lại dung túng Phong Chân như thế, cho phép anh ta uống rượu trong lúc làm việc ở sảnh chính vụ?
Phong Cẩn thở dài nói: “Chủ công cho Điển Dần giám sát anh ta, không cho phép anh ta dùng hàn thực tán hay uống rượu quá mức. Cũng không biết người này giấu rượu ở đâu mà mỗi khi nghỉ trưa đều uống say khướt, có điều anh ta làm việc lại rất tốt, không xảy ra sai sót gì.”
Đối với Khương Bồng Cơ mà nói, chỉ cần thuộc hạ không giẫm lên ranh giới cuối cùng thì cô cũng vui vẻ dung túng bọn họ, cho phép bọn họ có sở thích cá nhân. Phong Chân có thể uống nửa bình rượu dưới sự giám sát của Điển Dần cũng là do có sự cho phép ngầm của Khương Bồng Cơ.
Phong Cẩn và Từ Kha đều thuộc loại giữ chừng mực trong sinh hoạt cá nhân, làm việc và nghỉ ngơi có quy luật, đối với loại người trái ngược như Phong Chân thì đương nhiên chướng mắt, chỉ là Khương Bồng Cơ không truy cứu nên bọn họ cũng không ép buộc Phong Chân, chỉ đành nhắm mắt làm ngơ.
Hai người không hạ giọng, Phong Chân cũng quang minh chính đại nghe.
Anh ta cười nhạo hai người này.
Điển Dần giám sát giỏi nhưng trên có chính sách thì dưới có đối sách, giấu vài hũ rượu uống là chuyện nhỏ.
Càng đừng nói anh ta còn là bạn rượu của chủ công bọn họ, Điển Dần có thể phát hiện ra mới lạ.
Anh ta đắc ý nhớ lại, vừa cúi đầu liền nhìn thấy hai bức thư còn chưa bóc.
Thư gửi cho anh ta à?
Phong Chân mở ra, vừa xem liền tỉnh rượu.
“Ôi... Nguy rồi!”
Phong Cẩn nghe thấy tiếng động, hỏi: “Xảy ra chuyện gì thế?”
Phong Chân vuốt cằm nói: “Từ trước đến giờ không ngờ ta lại là một miếng mồi ngon, ai cũng muốn cướp.”
Phong Cẩn và Từ Kha ngạc nhiên nhìn nhau, có người viết thư cho Phong Chân, muốn chiêu mộ anh ta?
“Cái tên này thú vị thật, Phong Hoài Giới ở Thượng Dương. Ồ, tên này không phải gần giống Hoài Du sao?”
Nhìn thời gian viết thư thì thậm chí còn sớm hơn Vệ Từ nửa tháng, chỉ là do khoảng cách địa lý nên bức thư đầu tiên anh ta nhận được lại là của Vệ Từ.
Phong Hoài Giới?
Không phải là Phong Giác - em trai của Phong Cẩn sao?
Từ Kha vừa quay đầu sang, quả nhiên sắc mặt Phong Cẩn đen xì, như thể vừa quét một lớp sơn đen dày.
“Đó là tiểu đệ nhà ta.” Phong Cẩn đáp.
Phong Chân ngạc nhiên nhìn bức thư rồi lại nhìn Phong Cẩn.
Không ngờ Phong Giác với Phong Cẩn lại là anh em ruột?
Chắc chắn là do một mẹ sinh ra chứ?
Tính nết không giống nhau mà.
So với tính phóng túng ngang ngạnh, bướng bỉnh bất trị của Phong Giác thì Phong Cẩn chính là quý tử thế gia chuẩn mực, từ cách giơ tay nhấc chân cũng có thể lấy làm thước đo, anh không xa lánh cũng không gần gũi, làm việc đâu ra đấy... Cũng khó trách Phong Chân lại không nghĩ hai người là anh em ruột.
Một lát sau, anh ta mới cười nói: “Người Hoài Giới phụ tá dã tâm không nhỏ, chủ công lại không thể cúi đầu trước người khác, hai người này tất phải có một trận chiến... Huynh đệ hai người sợ rằng khó mà tránh khỏi cục diện giao tranh với nhau.”
Mặt Phong Cẩn lại đen thêm một tầng.
Anh ghét Hoàng Tung!
Thật không biết Hoàng Tung kia rót vào tai Phong Giác lời ngon ý ngọt gì, tên con cháu hoạn quan hèn mọn này làm sao đáng được Phong Giác dốc sức giúp đỡ?
“Hừ, đều vì chủ công của mình, nếu như thật có ngày như thế, Cẩn tự biết cách lo liệu.”
Phong Cẩn hừ nhẹ, thiện cảm đối với Phong Chân lại giảm đi một bậc.
Phong Chân chẳng quan tâm, tính cách anh ta cũng không thích hợp giao thiệp với kiểu người chính nhân quân tử.
Mở một bức thư khác, Phong Chân chậc một tiếng: “Xem ra Hoàng Tung kia đúng là cũng lắm trò.”
Phong Cẩn nhướng mày: “Làm sao?”
Phong Chân nói: “Ta có một người bạn tốt, có lẽ cậu cũng biết. Họ Trình tên Tĩnh, tự Hữu Mặc, là một trong bốn đồ đệ của Uyên Kính tiên sinh. Hiện nay cậu ta ở huyện Địch Dương của Hoàng Tung, khen ngợi anh ta vô cùng, thậm chí còn vì Hoàng Tung mà viết cho ta một bức thư... Nếu nói Hoàng Tung này không có dã tâm thì có quỷ mới tin! Chúng ta có nên ra tay trước để chiếm lợi thế, tránh hậu họa sau này không?” >
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.