Chương trước
Chương sau
“Chủ công, ngài thật là...”
Xảo quyệt!
Phong Cẩn buồn cười mà cố nén, dù sao chủ công vui vẻ thì người dưới trướng mới được thoải mái.
“Ta biết dư luận đáng sợ, đánh người già sẽ bị chê trách. Nhưng quy định doanh trại là thế, nếu giờ niệm tình thì có phải ai cũng có thể đến làm loạn không? Người lớn tuổi càng phải hiểu biết lí lẽ, kẻ không biết xấu hổ giống như bà già này chẳng lẽ ta phải dung túng sao?”
Phong Cẩn đương nhiên biết tầm quan trọng của việc giết gà dọa khỉ. Nếu như không ra mặt xử lý việc này thì sau này sẽ khó thu dọn.
Khương Bồng Cơ liếc mắt qua nữ binh nhỏ tuổi kia, thấy vẻ mặt hơi lo lắng của cô thì trong lòng càng hài lòng.
Cô nói: “Ngươi nên vui mừng, ngươi và tỷ ngươi quyết định không giống nhau, nếu không thì nửa đời sau của hai tỷ muội ngươi xong rồi.”
Nữ binh thấy Khương Bồng Cơ nói chuyện với cô thì vội vàng thu lại ánh mắt lo lắng cho cô chị, cúi thấp đầu lắng nghe chủ công nói.
Lúc này người xem livestream mới hoàn hồn, hiểu được hàm ý trong câu nói của Khương Bồng Cơ.
[Game Tránh Mèo]: Bây giờ mới nhớ, nhà này rõ ràng là không coi hai chị em như người thân mà đối đãi giống hàng hóa hơn. Nghĩ lại thì vừa nãy bà ta mắng cô nữ binh kia như kẻ thù không bằng. Đúng như Streamer nói, có sức mạnh thì làm gì, vừa rồi màn phản kháng lại hộ vệ của nữ binh kia rất đẹp, nhưng thế giới trong lòng cô đã bị tan vỡ rồi, không thể lành lại được. Bây giờ bị khai trừ khỏi binh tịch, vĩnh viễn không thu nhận thì không biết cô còn bị người nhà giày vò đến mức nào. May mà em gái cô thông minh, không có làm chuyện ngu ngốc...
[Thành Ảo Tưởng]: Nói thật, tôi thật không thích lựa chọn của nữ binh này. Cô ta phải biết người nhà cô ta ra sao chứ? Đã có Streamer chống lưng cho rồi mà vẫn lựa chọn nhẫn nhịn chịu đựng. Cứ cái đà này, tôi thấy trở về lấy chồng cũng không có kết cục tốt đẹp được.
Làm sao mà tốt được chứ?
Nhà chồng vì địa vị của cô ta trong doanh trại nên mới muốn cưới về, giờ cô ta bị khai trừ trở thành dân thường thì cái vụ hôn nhân này chắc chắn sẽ bị hủy bỏ, dù có gả vào nhà người ta thì cũng bị giày vò đến chết.
[Chiều Tà Hoàng Hôn]: Cho nên Streamer mới nói cô em thông minh, không làm chuyện dại dột giống cô chị. Em gái cô vẫn ở doanh trại, lớn nhỏ gì cũng là một bách phu trưởng. Mặc dù không xem là chức quan to gì nhưng đối với người dân bình thường mà nói thì đã rất giỏi rồi. Có em gái trong doanh trại chống lưng cho thì chị gái ở nhà sao mà khó sống được? Vì vậy cũng không đến nỗi không sống nổi, nếu như em gái cũng làm chuyện dại dột thì... Ha ha.
Câu phía sau không cần nói ra thì người xem livestream cũng hiểu rồi.
Nếu cô em gái cũng làm chuyện dại dột và bị khai trừ ra khỏi quân tịch, không còn vị trí bách phu trưởng, thì hai chị em họ cũng chỉ là đứa con gái ngoan hiếu thuận vô điều kiện trong mắt người khác, người nhà muốn làm gì với họ cũng đều là chuyện đương nhiên, bao gồm cả buôn bán.
Thời cổ đại buôn bán con gái là không phạm pháp!
Nhớ lại khi nãy bà già kia mắng cháu gái mình ra sao?
Nói thẳng cháu gái là con đàn bà hư hỏng nghìn người cưỡi, vạn người xéo thì bọn họ về nhà có thể sống cuộc sống tươi đẹp không?
Nữ binh nhỏ tuổi lúc này mới hiểu hàm ý sâu xa trong câu nói của Khương Bồng Cơ, hai mắt cô dần đỏ lên vì cảm thấy lo lắng cho tương lai sau này của chị gái.
Khương Bồng Cơ thấu hiểu tâm trạng của cô: “Nếu như thật sự lo lắng cho tỷ tỷ ngươi thì cố gắng làm tốt bổn phận của mình. Chỉ cần ngươi ngày càng mạnh thì cuộc sống ở nhà của cô ta sẽ càng tốt. Nếu như ngươi không mạnh đến mức người nhà ngươi phải bò đến nịnh hót thì cô ta sẽ bị chà đạp.”
Nữ binh nhỏ tuổi cắn môi dưới, lấy hết dũng khí muốn cầu xin cho chị gái không bị khai trừ khỏi doanh trại nữ.
“Chủ công, thực ra tỷ tỷ...”
Khương Bồng Cơ ngắt lời cô: “Gặp phải tình huống này, phương pháp thông minh nhất chính là giữ im lặng, đó mới là tốt nhất với tỷ tỷ ngươi. Doanh trại nữ thời này đúng là đi ngược nguyên tắc, không được người đời chấp nhận.”
Nữ binh nghe xong, đầu cúi càng thấp.
Là nhóm nữ binh đầu tiên của doanh trại nữ, cô cũng trải qua một thời gian bị người ta hiểu nhầm.
Khương Bồng Cơ coi như không nhìn thấy phản ứng của cô: “Muốn chính thức đứng lên, khiến nữ binh được tất cả mọi người chấp nhận, thì đi sai một bước cũng không được. Nếu ta mạn phép che chở cho tỷ tỷ ngươi, thì nữ binh khác phải làm sao? Quân doanh là nơi nói một không nói hai, nếu thay đổi xoành xoạch thì còn ra thể thống gì nữa? Đừng nghĩ rằng trên đời chỉ có mình ngươi thông minh. Còn không biết bao nhiêu gia đình cũng tính toán giống nhà ngươi. Biết cái gì gọi là giết gà dọa khỉ không? Tỷ tỷ và gia đình ngươi chính là con gà bị làm thịt để cho khỉ xem!”
Nếu như Khương Bồng Cơ không xử lý việc này cho tốt thì e rằng sau này doanh trại nữ sẽ thành lớp huấn luyện trước hôn nhân thật.
“Đương nhiên...” Cô đột nhiên bật cười, giọng nói lạnh lẽo dựng tóc gáy: “Nếu không phải ngươi thức tỉnh thì gà bị thịt trong đó cũng có ngươi. Người tài trên đời nay đầy rẫy, nhưng cơ hội chỉ có một, sư nhiều cháo ít. Tỷ tỷ ngươi không muốn nắm lấy nhưng đầy người thèm muốn... Ngươi nói xem lời này của ta có đúng không?”
Nữ binh nghe đến mức mồ hôi lạnh toát ra đầm đìa, rõ ràng đang là giữa hè oi bức mà cô lại cảm thấy như chui vào hầm băng.
Cùng lúc đó, trong lòng cô dâng lên một sự vui mừng.
Theo như hiểu biết của cô về những người thân này, nếu như hai chị em không có bất kỳ chỗ dựa nào thì e rằng sẽ bị ép đến chết. Có điều nghĩ đến chị, cô lại không khỏi muộn phiền.
Một bên khác, cả nhà kia đúng là diễn một vở kịch hay.
Bà lão phải chịu hai mươi ba trượng, nhưng vừa nhìn chiếc gậy gỗ thi hành hình phạt đã suýt bị dọa ngất thật.
Bởi vì tiến hành xử phạt thị chúng nên không ít dân chúng vây xung quanh.
Nghe nói là người nhà của nữ binh muốn đem con gái về nhà lấy chồng, nhưng vì ban đầu đã ký thỏa thuận, làm vậy thì kẻ giật dây sẽ phải chịu một trăm trượng, nữ binh cũng bị khai trừ khỏi quân tịch. Việc này khiến cho không ít người dân run lên.
Đúng như Khương Bồng Cơ nói, gia đình thông minh trên đời không chỉ có mỗi người nhà của nữ binh này, những kẻ khác dù ít dù nhiều đều bắt đầu tính toán con gái ruột. Vào doanh trại nữ thì sao, vẫn là con gái của bọn họ thôi. Cha mẹ yêu cầu con gái lấy chồng, con gái còn dám làm trái sao?
Chỉ là nghe đến hình phạt một trăm trượng, con gái cũng sẽ bị khai trừ khỏi quân tịch, không ít người đều dập tắt hết tâm tư.
Bị khai trừ khỏi quân tịch thì đó chính là hàng bị trả lại, đền tiền còn không xong thì làm sao có thể giúp đỡ gia đình?
Càng đừng nói đến một trăm trượng kia, mười mấy gậy giáng xuống đã có thể đi gặp diêm vương rồi, ai chẳng tiếc mạng, ai dám bày trò gây án chứ?
Đám người vây xem đều bỏ qua ý tưởng hại con gái nhưng vẫn hóng hớt, thậm chí còn có kẻ tự khoe thông minh, dương dương đắc ý.
Nếu như bọn họ không nhịn được lòng tham, không biết chừng kẻ bị lột quần đánh mông chính là bọn họ rồi.
Bà già kia nhìn cây gậy kia là biết hôm nay khó lòng qua khỏi, bà ta vừa khóc vừa la hét, tay phải bấu lấy cánh tay cháu gái như muốn xéo thịt ra. Người ngoài nhìn chỗ kia nhanh chóng tím bầm rồi biến thành màu đen, đều không tự chủ mà vuốt nhẹ cánh tay.
Ôi mẹ ơi, cái lực này, đây là kẻ thù hả?
“Đồ đê tiện nghìn người cưỡi, vạn người xéo! Mày hại cả nhà rồi, tại sao không chết đi, mày muốn hại chết bà mày à...” Bà già kia thượng cẳng chân hạ cẳng tay với cháu gái, cô nữ binh ngây ngốc đứng yên tại chỗ, bị đánh cũng không biết đánh lại, người xem đều ngạc nhiên. >
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.