Biểu cảm trên mặt Dương Tư cứng đờ, gã lườm cậu thư đồng một cái cháy mặt.
Không biết ăn nói thì dựa cột mà nghe, có thư đồng nhà nào suốt ngày bắt nạt tiên sinh nhà mình giống cái thằng nhóc này không?
Thư đồng vừa thu dọn quần áo sạch sẽ, gấp gọn để vào trong rương quần áo, vừa lầu bầu nói: “Tiên sinh vốn dĩ kén ăn, không ăn cái lọ không ăn cái chai, muốn ăn gì nhất định phải ăn cho bằng được mới chịu… Tiểu nhân đâu có tay nghề giống đầu bếp…”
Dương Tư chưng hửng, nói với vẻ hiển nhiên: “Thế thì ngươi đi học đi.”
Thư đồng cười ha ha: “Tiểu nhân cũng được ăn một ít, món ngon như thế chắc chắn là tài nghệ gia truyền, ai chịu dạy người ngoài chứ?”
Nói thế… cũng có lý lắm.
Đợi đến khi Vệ Từ trở về đã là lúc trăng treo giữa trời, Dương Tư canh anh về cả buổi, hỏi: “Đầu bếp nhà cậu có thể bán lại được không?”
Vệ Từ “nghi hoặc” hỏi ngược lại: “Huynh hỏi đầu bếp trong phủ à? Đó là vì chủ công quan tâm đến sức khỏe của Từ nên đặc biệt ban thưởng đấy.”
Chỉ cần là ban thưởng, cho dù là người hay là vậy, đều có ý nghĩa đặc biệt, đương nhiên không thể mua qua bán lại được.
Dương Tư nói: “Vậy cậu có thể bảo đầu bếp nhà cậu dạy lại nghề cho thư đồng nhà ta được không? Quen ăn đồ trong phủ nhà cậu rồi, ta sợ chết đói mất.”
Dương Tư từ xưa đến nay chưa bao giờ che giấu sở thích của mình trước mặt bạn bè thân quen.
Ăn cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-livestream-cua-nu-de/473384/chuong-539.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.