Chương trước
Chương sau
Thông báo có hiệu quả cực kỳ lớn.
Nhìn thấy đám nữ binh nỗ lực luyện tập, Khương Bồng Cơ nhướng mày, âm thầm điều chỉnh lại kế hoạch huấn luyện, nâng cao cường độ lên.
Thời gian trôi đi, khoảng mười ngày sau khi tuyết tan, những khoảnh ruộng đã khai hoang từ năm ngoái đã có thể chuẩn bị canh tác được rồi.
Cày ruộng, nông cụ, trâu cày, hạt giống đều đã được phân chia cho các hộ, huyện Tượng Dương dần trở nên náo nhiệt, khắp nơi toàn cảnh tượng khí thế sôi sục, trên đồng ruộng đâu đâu cũng có thể nhìn thấy bóng dáng của những người nông dân chăm chỉ, cách sử dụng nông cụ mới đã sớm dạy cho mọi người nên bây giờ cũng giảm bớt được phiền toái.
Dân chúng kinh ngạc vui mừng khi phát hiện ra hiệu suất làm việc khi sử dụng nông cụ mới được nâng cao rất nhiều.
Cày hết một mẫu ruộng cũng không cảm thấy mệt như trước kia.
Thế cục phương Bắc đang căng thẳng, cảnh tượng phồn vinh thịnh thế này khiến không ít người cảm khái.
Cả vùng phía Bắc có lẽ chỉ có một nơi như thế này mà thôi.
Trước khi bước vào vụ xuân, mọi người tổ chức nghi lễ cày bừa vụ xuân theo tập tục, người chủ trì chính là huyện lệnh.
Khương Bồng Cơ chuẩn bị cẩn thận, nghiêm túc nhớ kỹ tất cả các bước. Vốn dĩ cô chỉ cần làm dáng một chút là được, những bước còn lại sẽ có người làm hộ, nhưng mà tính Khương Bồng Cơ không thích làm bộ, cho nên cô tự mình làm tất cả các bước trong nghi lễ.
Cẩn thận cày xong một mẫu ruộng, dù là độ sâu của đường cày hay các mặt khác không hề kém cạnh so với các nông dân giàu kinh nghiệm. Dân chúng đứng xem xung quanh trầm trồ thán phục, khen ngợi Khương Bồng Cơ không dứt miệng.
“Chủ công làm việc vẫn luôn nghiêm túc như vậy, thật cẩn thận tỉ mỉ…”
Từ Kha hôm nay đổi từ nho sam sang áo vải quần ngắn, ống quần xắn đến tận đầu gối, trông như anh nông dân.
Phong Cẩn vẫn ăn mặc rất chỉnh tề, anh là tư nghi* trong buổi lễ hôm nay. Phong Cẩn nhướng mày cười hỏi: “Sao Cẩn lại không biết tay nghề cày ruộng của chủ cộng tốt vậy chứ?”
* Người điều khiển nghi thức.
Trường Sinh đi theo mẹ đến xem lễ, nhìn thấy bóng dáng của cha liền ê a gọi.
Bé con mặc rất ấm, trông giống như em bé trong tranh năm mới.
“Ma, ma… cha … cha cha…”
Bé con giơ cánh tay tròn lẳn chỉ về phía Phong Cẩn, vừa chỉ vừa ê a gọi, nước dãi tùm lum quanh miệng.
Trường Sinh thông minh lanh lợi, sau lần gọi cha đầu tiên trong bữa tiệc tất niên, bé nói càng ngày càng sõi.
Ngụy Tĩnh Nhàn mím môi cười khẽ, bế Trường Sinh bụ bẫm đi về phía Phong Cẩn.
“Trước kia ở Hà Gian chủ công từng học với một ông lão nông dân.” Từ Kha đáp, nghiêng đầu nói: “Hoài Du, con gái huynh gọi kìa.”
Phong Cẩn cười: “Cẩn đi xem xem.”
Thấy một nhà vui vẻ bên nhau, Từ Kha lại nhớ đến vợ mình đang ở Hà Gian xa xôi, lòng vô cùng ngưỡng mộ.
Sau khi nghi lễ cày bừa vụ xuân kết thúc, vụ xuân năm nay chính thức bắt đầu, cường độ huấn luyện binh lính cũng tăng lên.
Xuất binh đánh quận Phụng Ấp, xử lý lũ Thanh Y Quân, đây chính là kế hoạch đã được vạch sẵn từ năm ngoái.
Đợi đến khi chủ công hoàn toàn đứng vững ở phương Bắc, có lẽ cậu cũng có thể đón Tầm Mai qua đây được rồi.
Lúc này, Khương Bồng Cơ chân đất từ dưới ruộng bò lên bờ, đang định đưa tay lên lau mồi hôi thì thấy từ đằng xa có một người lính truyền tin đang chạy đến.
Cô vừa quệt mồ hôi vừa hỏi lính truyền tin, không cẩn thận làm bùn dính cả lên mặt: “Xảy ra chuyện gì thế?”
Lính truyền tin trả lời: “Bẩm chủ công, cửa thành Tây có hơn hai nghìn người xuất hiện, tự xưng là thân tín của chủ công ở Hà Gian.”
Đến từ Hà Gian?
Hơn hai nghìn người?
Hai mắt của Khương Bồng Cơ sáng rực, nụ cười trên mặt càng tươi tắn, cô vội đến mức không kịp rửa chân, cứ thế mà xỏ guốc vào.
“Ngươi đi trước dẫn đường, chắc là Lộng Cầm dẫn người đến rồi.”
Cô đi nhanh như bay, quay sang hét với Từ Kha đang đứng đằng xa còn chưa kịp hiểu ra chuyện gì: “Hiếu Dư, chuyện ruộng đất giao cho ngươi cả đấy, ta đi đón họ đã.”
Từ Kha sửng sốt?
Hử?
Vừa định hỏi cho kĩ thì chủ công đã sải bước đi nhanh như bay, lính truyền tin phải chạy theo mới đuổi kịp cô.
“Quả đúng là Lộng Cầm, đến thật đúng lúc!”
Khương Bồng Cơ ra lệnh mở cửa thành, trên gương mặt cô là nụ cười xán lạn.
Sự tiến bộ của Lộng Cầm trong mấy năm nay cô đều nhìn thấy, giao toàn bộ doanh trại nữ binh cho cô ấy, Khương Bồng Cơ cực kỳ yên tâm.
Không chỉ có cô mà khán giả trong kênh livestream cũng đã rất lâu không nhìn thấy Khương Lộng Cầm.
Chứng kiến sự thay đổi của một thiếu nữ cổ đại từ yếu đuối trở nên mạnh mẽ, khán giả xem livestream có cảm giác như thể con gái mình đã trưởng thành.
Thấy cuối cùng Khương Lộng Cầm cũng đến đây hội hợp với chủ công, khán giả bắt đầu ào đến khen thưởng, chúc mừng Khương Lộng Cầm về đơn vị.
Nhưng mà, bọn họ không ngờ được, ngoài Khương Lộng Cầm ra còn có sự xuất hiện đầy bất ngờ của một người khác.
Một cái bóng phi như bay, bổ nhào về phía Khương Bồng Cơ.
Nếu không phải không cảm nhận được ác ý, cô đã đưa tay túm lấy đối phương rồi.
“Lan Đình ca ca… Uyển Nhi rất nhớ huynh…”
Khương Bồng Cơ vội vàng chạy đến đây liền bị Thượng Quan Uyển bổ nhào đến, tặng cho một cái ôm, tiếng cô cười khanh khách vui vẻ, trong giọng nói chứa sự nhớ mong sâu đậm.
“Uyển Nhi? Sao muội lại đến đây…”
Khương Bồng Cơ sững ra một lát mới đưa tay lên ôm Thượng Quan Uyển đứng vững lại, để tránh cô khiến cả hai cùng ngã nhào.
Lính truyền tin thấy thế liền tỏ ra ngạc nhiên, chợt nghĩ ra điều gì đó, cậu chàng lập tức làm lơ, cùi gằm mặt xuống đất.
Chà, vị hôn thê của chủ công ngàn dặm đuổi theo chồng?
Lính truyền tin len lén liếc nhìn Khương Bồng Cơ và Thượng Quan Uyển đang ôm cứng lấy cô.
Không chỉ cậu chàng mà không ít khán giả xem livestream cũng ngây ra tại chỗ, cô em mà Streamer đang ôm là ai vậy.
[Xin Các Đại Thần Tha Cho Em]: Không phải chứ, trong kênh có vị đại thần lâu đời nào không, trồi lên phổ cập kiến thức hộ em cái, cô bé này là ai?
[Hạt Vỏ Cứng Và Pudding Nhỏ]: Á, tiểu yêu tinh từ đâu đến, mau mau buông nam thần nhà ta ra, tay ngươi để đâu thế hả!
Thực ra thì cô nàng Thượng Quan Uyển không chỉ ôm eo Khương Bồng Cơ mà còn vùi mặt vào ngực cô nữa.
[Ma Trơi Trong Đêm]: ngoáy mũi rõ ràng là nữ thần nhà ta, tên điêu dân bên trên dám cướp với trẫm?
[Kẻ Đột Nhập Xui Xẻo]: Tôi lục trí nhớ nửa ngày mới nhớ ra cô em này là ai. Để vị đại thần siêu cấp cổ này phổ cập khoa học cho mọi người: Thượng Quan Uyển, cô bé cực kỳ ngây thơ đáng yêu, là quý nữ được sủng ái nhất của Thượng Quan thị. Tôi nhớ cô bé này rất ỷ lại vào Streamer, Streamer cũng rất dung túng cô bé.
Quý nữ được sủng ái nhất của Thượng Quan thị?
Thế mà như thế này à?
Không ít khán giả đều ngẩn tò te, bọn họ xem livestream bao nhiêu năm, cũng biết quần áo thế kia chỉ có dân chúng bình thường mới mặc.
Thượng Quan Uyển mặc áo vải thô kiểu bình dân, quý nữ không phải toàn mặc lụa là gấm vóc sao, bình thường cũng phải trang điểm xinh đẹp, búi tóc cài trâm, châu ngọc đầy đầu để phô bày giàu có cơ mà
Cô bé Thượng Quan Uyển này nhìn thế nào cũng giống dân chạy nạn.
“Lan Đình ca ca không chào đón muội sao?”
Khương Bồng Cơ dở khóc dở cười nói: “Muội nói thế oan cho ta đấy, ta không chào đón ai chứ đâu thể đóng cửa từ chối muội? Trước kia nghe nói muội đã lấy chồng rồi, bây giờ sao không ở nhà làm chính thất phu nhân hưởng thụ cuộc sống vinh hoa phú quý mà lại chạy đến nơi thâm sơn heo hút Tượng Dương này. Muội nói xem, ta có thể không ngạc nhiên được sao?” >
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.