Chương trước
Chương sau
Vệ Từ không rõ đã bao lâu rồi mình mới có giấc ngủ ngon đến vậy, ngay cả ác mộng vẫn luôn quấy rầy anh cũng biến mất không còn.
Thật sự là một đêm ngon giấc.
Khi tỉnh dậy, mặt trời đã lên cao, bên cạnh vẫn còn độ ấm... Dường như người ấy mới vừa dậy không lâu.
Anh khẽ nhíu mày, bệ hạ vừa dậy ư?
Người ngoài đều nói bệ hạ sống buông thả, nhưng thực ra cô là người rất nghiêm khắc với bản thân.
Dù đêm qua có ngủ muộn cỡ nào thì hôm sau cô vẫn sẽ dậy đúng giờ để luyện tập, cô chưa từng ngủ nướng dù chỉ một chút.
Vệ Từ đưa tay sờ qua, phát hiện thứ tỏa ra độ ấm thực chất là hai chiếc túi sưởi rất nặng.
Vậy thì Khương Bồng Cơ đã đi đâu rồi?
Trong sảnh chính vụ, ba người Phong Cẩn bắt đầu xử lý công việc, mặt Từ Kha có vẻ khá nghiêm trọng, mày nhíu rất chặt.
Khương Bồng Cơ thấy vậy bèn tò mò hỏi: “Ai chọc giận Hiếu Dư đấy, mới sáng sớm bảnh mắt mà mặt mũi đã phát sợ vậy rồi...”
Từ Kha nghe vậy thì ngẩng đầu liếc chủ công nhà mình một cái, hai mắt cậu đỏ ngầu, có vẻ ngủ không đủ giấc.
Phong Cẩn cười đáp: “Hôm qua lúc Hán Mỹ trở về có báo tin rằng có năm trăm dân chúng bị kẹt trong núi sâu, muốn điều quân đến cứu bọn họ về. Nếu muốn cứu hết họ, Hiếu Dư phải sắp xếp chỗ ở, quần áo chống lạnh và cái ăn cho họ... Mấy chuyện lặt vặt cũng nhiều lắm, đêm qua cậu ta thức cả đêm không ngủ, sáng nay còn chưa ăn gì, trông mặt mũi như vậy là còn bình thường đấy.”
Đêm đông thức trắng tăng ca, Từ Kha hớn hở vui tươi được mới là lạ.
“Ừm, Hiếu Dư đã vất vả rồi.” Khương Bồng Cơ trêu chọc: “Hay xem hôm nào rảnh rảnh, đền cho ngươi một bữa thịt nướng nhé?”
Kỳ Quan Nhượng chống cằm, lạnh lùng đập tan ý định của cô: “Giờ đang đúng lúc tuyết lớn, đường núi không đi được, chủ công đừng chạy ra ngoài nữa, yên tâm ngồi đây đến hết mùa đi.”
Hôm qua, Khương Bồng Cơ ra ngoài săn thú để chuẩn bị cho bữa tiệc nướng, cuối cùng lại kéo về năm trăm “cục nợ”. Từ Kha đáng thương, đã không xơ múi được miếng lẩu miếng thịt nào, lại còn phải tăng ca trong đêm đông lạnh giá.
Kỳ Quan Nhượng nghĩ vậy mà không khỏi thương cho số phận của Từ Kha, chức quản gia của huyện Tượng Dương cũng khó nhằn lắm.
Khương Bồng Cơ ngồi trên ghế chủ vị: “Gì mà yên tâm ngồi đây chờ hết mùa chứ, chủ công của mấy người cũng không cần ngủ đông.”
Kỳ Quan Nhượng chớp mắt: “Ta nghe nói hôm qua chủ công ôm một người cưỡi ngựa từ ngoài thành vào thẳng trong phủ?”
Ôi, dưa lê dưa chuột chốn văn phòng đây rồi!
Từ Kha và Phong Cẩn nhìn như đang chăm chú làm việc, nhưng thực ra cũng đang vểnh tai lên nghe ngóng, tò mò xem người kia là ai.
Chủ công có vẻ rất coi trọng người này, chắc hẳn không phải là người tầm thường đâu.
Khương Bồng Cơ thoải mái thừa nhận: “Ừ, thì ta cứ tưởng anh ta bệnh chết đến nơi ấy. Dù sao trên đường cũng không có ai, không sợ đụng phải dân chúng.”
Từ Kha rất ngạc nhiên, sao nghe chừng quái quái.
Chủ công nhà mình là loại người gì, Từ Kha là người rõ nhất, nói cô vô tình cũng không ngoa. Nếu không phải người cực kỳ quan trọng hoặc là bạn bè chí thân, cô căn bản sẽ mặc kệ luôn... Người được cứu kia không biết là thần thánh phương nào?
Không chỉ cậu mà hai người còn lại cũng rất tò mò.
Khương Bồng Cơ nhướng mày, bình tĩnh nói: “Làm cái mặt vậy là sao?”
“Thì tò mò xem người kia là ai thôi, là bạn tốt của chủ công hay là...”
“Hoài Du và Hiếu Dư đều biết anh ta đấy, Văn Chứng thì thôi chưa gặp rồi. Anh ta là học trò của Uyên Kính tiên sinh - Vệ Từ, Vệ Tử Hiếu.” Khương Bồng Cơ không che giấu gì mà nói thẳng: “Nhưng giờ anh ta đang ốm không dậy nổi, chắc phải chờ một thời gian nữa mới khỏe lại. Mấy người tạm thời đừng đến quấy rầy anh ta, bao giờ anh ta khỏi bệnh chắc sẽ đến đây làm việc đấy.”
Đến lúc đó lại có thêm một công nhân có khả năng làm việc vượt trội, có hi vọng được chia bớt công việc rồi.
Từ Kha nghe thấy tên của Vệ Từ, bỗng nghĩ tới gì đó mà vành tai hơi đỏ lên.
Cậu có bệnh cuồng giọng nói, giọng ai dễ nghe là sẽ nhớ cực lâu, Vệ Từ là một trong số đó.
Lần đầu Phong Cẩn gặp Vệ Từ là ở suối nước nóng Kê Sơn, hai người cũng coi như có duyên.
Kỳ Quan Nhượng thì khá là lo lắng, nếu tính cách cái anh chàng Vệ Từ ấy không hợp với mọi người, rồi gây mất đoàn kết nội bộ thì sao giờ?
Học trò của Uyên Kính tiên sinh, chỉ riêng thân phận này thôi cũng đủ khiến Vệ Từ kiêu ngạo rồi.
Kỳ Quan Nhượng nghĩ vậy mà thầm nhíu mày, tính bí mật hỏi Phong Cẩn và Từ Kha để chuẩn bị sẵn tâm lý.
Phong Cẩn và Từ Kha cũng rất thấu hiểu nỗi lo của Kỳ Quan Nhượng.
“Anh chàng Vệ Tử Hiếu ấy tính hơi lạnh lùng, nhưng là một chính nhân quân tử, chắc không đến mức khó giao tiếp đâu.”
Phong Cẩn và Từ Kha mới chỉ tiếp xúc vài lần, cũng không giao tiếp lần nào nên hiểu biết có hạn.
So ra thì Từ Kha biết nhiều hơn chút, nhưng chỉ là bề ngoài thôi, không tính là hiểu người ta được.
Kỳ Quan Nhượng thở dài: “Xem chừng phải chờ bệnh tình của anh ta ổn hơn rồi quan sát tiếp vậy.”
Dưới cố gắng của Lý Uân, hơn năm trăm dân chúng bị kẹt trong núi sâu đều được cứu ra an toàn.
“Nơi này là huyện Tượng Dương ư? Thật sự không phải Thượng Kinh sao?”
Vừa vào thành, Trương Bình đã bị lóa mắt bởi mọi thứ xung quanh.
Mặt đất được lát gạch xanh rất bằng phẳng, hai bên đường được dọn dẹp sạch sẽ.
Không chỉ vậy, cứ cách một đoạn là có thứ gì đó được dán nhãn “thùng rác”, thi thoảng lại có vài người dân đi qua.
Nhìn họ kìa, hình như họ không mặc nhiều cho lắm, gió rét căm căm thế này mà không ai rúm ró run rẩy, họ không lạnh ư?
Trương Bình nhìn xung quanh, phát hiện nhà cửa ở đây cũng rất khác thường, các căn nhà đều được xây theo một mẫu giống nhau.
Bên ngoài là tường thấp, anh ta có thể nhìn thấy mái ngói được lợp chỉnh tề, nóc nhà không có quá nhiều tuyết đọng, thường có dân chúng trèo lên thang quét tuyết xuống.
Nhìn vẻ mặt của họ, không ai dám nói rằng không lâu trước họ vừa trải qua một trận động đất. Họ còn vừa nói cười vừa dọn tuyết nữa kìa.
So với những người dân ấy, anh ta cảm thấy đám bên mình mới giống dân chạy nạn.
Phủ huyện lệnh phái người tới đăng ký hộ khẩu tạm trú cho họ, Trương Bình xen lẫn trong đám người, bỗng nghe thấy tiếng gọi quen thuộc.
Điển Dần sao?
Tử Hiếu đang ở đâu?
Trương Bình lần theo hướng phát ra tiếng nói, Lý Uân cũng chú ý thấy anh ta, bèn qua hỏi thăm.
Lý Uân nhìn Trương Bình rồi hỏi: “Điển huynh đệ, đây có phải người huynh cần tìm không?”
Trương Bình giờ trông rất thảm, nhưng mặt mũi anh ta đoan chính, hai mắt sáng ngời, nhìn cũng biết là bậc chính nhân quân tử.
Điển Dần gật đầu, rồi chủ động nói với Trương Bình: “Tử Hiếu tiên sinh được mang qua chỗ thầy thuốc khám bệnh rồi, bao giờ khỏe hẳn sẽ về.”
Trương Bình thầm giật mình, câu này của Điển Dần sao nghe kỳ lạ vậy chứ?
Điển Dần nói tiếp: “Hi Hành tiên sinh, ở đây gió to, lại còn lạnh nữa, chúng ta về trước đi.”
“Về đâu?”
Trương Bình quay đầu nhìn về phía sau, không phải vừa nãy nói phải đăng ký hộ khẩu tạm trú mới được xếp chỗ ở sao?
Lý Uân vừa cười vừa giải thích: “Sớm nay chủ công đã sắp xếp xong xuôi rồi, hai vị không cần đăng ký cùng dân chúng.”
Hai người không quen đường trong huyện, Lý Uân chủ động nhận công việc dẫn đường, họ cầu còn không được ấy chứ.
Nhưng càng đi, Trương Bình càng thấy quái.
“Đây, chắc không phải nơi dân chúng bình thường ở nhỉ?” Anh ta hỏi.
“Đương nhiên là không rồi.” Lý Uân đáp, cũng không nói gì thêm.
Trương Bình im lặng, thầm nghĩ, cậu chàng này cũng lạnh lùng ghê, chắc không dễ nói chuyện đâu. >
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.