Chương trước
Chương sau
Vì sao không lấy đồ tốt nhất ra?
Đương nhiên là vì muốn thăm dò hứng thú của các vị phu nhân đối với món này rồi, nếu không làm sao có thể đưa ra cái giá cao nhất?
Chưởng quỹ vẫn tươi cười, bình tĩnh trấn an: “Phu nhân đừng trách, lần này không phải tiểu nhân vô lễ với phu nhân, thật sự là... Ài, nếu tiểu nhân mang ngay đồ quý giá nhất của tiệm ra, khiến phu nhân trở nên kén chọn hơn thì về sau tiểu nhân phải dùng vật báu gì mới có thể thu hút và giữ chân được phu nhân đây chứ?”
Phu nhân Ngột Lực Bạt đỏ mặt hừ một tiếng: “Ông chỉ cần mang vật tốt nhất ra, còn lo lắng mấy chuyện này làm gì? Thì ra mấy năm nay bổn phu nhân mua đồ ở chỗ ông đều vứt đi hết hay sao? Tốt hay không tốt thì có lần nào ta không mang lời đến cho ông chưa?”
Chưởng quỹ cười ôn hòa, quay người lên lầu lấy bộ trà thủy tinh bán với giá cao nhất kia xuống. Bộ trà lúc trước đã đủ hấp dẫn rồi, nhưng so với bộ này thì cứ như bị phóng đại khuyết điểm vậy.
Phu nhân Ngột Lực Bạt nói thẳng: “Ta muốn bộ này, chưởng quỹ cứ việc báo giá, ta sẽ trả ông không thiếu một xu nào đâu.”
Chưởng quỹ cười khó xử: “Nếu như ai buôn bán mà cũng gặp khách hàng như phu nhân thì tốt quá, nằm mơ cũng phải bật cười tỉnh giấc.”
Phu nhân Ngột Lực Bạt phóng khoáng hỏi lại: “Tối nay chưởng quỹ sẽ cười mê vì bổn phu nhân sao?”
“Đương nhiên rồi.” Ông chủ trên của ông ta vốn chỉ định giá từ hai mươi nghìn đến ba mươi nghìn quan tiền, nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì có thể nâng giá lên được đấy. Không phải người làm ăn thành công nhất là người đẩy giá trị của hàng hóa lên cao hết khả năng hay sao?
Ông ta thầm suy tính, không nên tâng bốc quá mức, tránh lần sau còn đồ chất lượng tốt hơn sẽ khó thu xếp.
Những quý phụ này mà nhao nhao lên thì cái bộ xương già của ông ta cũng ăn không tiêu, nghĩ vậy trong lòng ông ta đã có biện pháp ứng phó.
“Bộ này chính là hàng chất lượng nhất đợt này, so với mấy bộ lúc trước cũng đắt hơn một chút, bốn mươi mốt nghìn quan.”
Phu nhân Ngột Lực Bạt cũng không phải là kẻ ngu xuẩn, nghe ra ẩn ý trong lời nói của ông ta: “Chưởng quỹ nói vậy là vẫn còn đồ tốt hơn sao?”
Thế thì sao được chứ?
Bà ta muốn mua đồ đắt nhất, vậy mới xứng với thân phận của bà ta.
Chưởng quỹ đã chuẩn bị sẵn trong đầu, mở miệng nói: “Các vị phu nhân có biết lai lịch của bộ đồ ngọc lưu ly này không?”
Những vị phu nhân kia lắc đầu: “Không biết, mới nghe thấy lần đầu tiên.”
Bọn họ cũng quen nhìn đồ tốt, vật quý của tiệm Tụ Bảo Trai bán ra không quá nhiều nhưng thứ giống như bộ đồ ngọc lưu ly xa hoa lộng lẫy vừa nhìn đã khiến trái tim thiếu nữ sống lại này thì gần như không có.
Mặc dù bộ ấm trà có hơi đắt song bọn họ cũng không phải không mua nổi, chỉ là mua đồ cũng phải xem có đáng giá không, không thì thật mất mặt.
“Trong ‘Những chuyện kỳ lạ ở Đại Hạ’ có ghi, ở quận Mai có phượng hoàng hạ cánh cùng lúc với thời gian một bé gái được ra đời. Bé gái ấy sau này chính là một trong những người có công lớn lập ra triều Đại Hạ, sau khi qua đời được truy phong làm Quan Nội Hầu.” Chưởng quỹ rủ rỉ, kể lại chi tiết cho mấy vị phu nhân nghe: “Mấy món đồ ngọc lưu ly này chính là thứ được phát hiện ở nơi phượng hoàng hạ cánh, vô cùng lộng lẫy. Chỉ có điều người phát hiện ra quá ngu dốt, làm cho bộ dụng cụ này bị tổn hại một chút, không thể phục hồi lại vẻ đẹp như lúc đầu.”
Phu nhân Ngột Lực Bạt là người có học vấn nhất trong các vị phu nhân, hơn nữa cũng thích khoe khoang học vấn của mình.
Bà ta nói: “Câu chuyện này bổn phu nhân từng nghe rồi, nghe nói vị Quan Nội Hầu kia có mệnh kim phượng, là nữ thần trời cao phái xuống, những bộ ngọc lưu ly này... chẳng lẽ là tiên phẩm mang theo từ thiên cung xuống trần gian ư?”
Mặt chưởng quỹ có chút do dự: “Việc này tiểu nhân cũng không biết... Nhưng bộ ngọc lưu ly này chôn sâu dưới lòng đất hàng trăm năm, lúc trước Đông Khánh bị động đất nên chúng mới nhìn thấy mặt trời. Tiểu nhân khó khăn lắm mới lấy được mấy bộ này. Bây giờ còn đang nghĩ biện pháp làm ra nhiều hơn... Bộ trước mắt này là một trong những bộ tốt nhất tiểu nhân thu thập được...”
Các vị phu nhân nghe vậy không khỏi kinh ngạc, vốn đã dao động lại càng nghiêng về một bên.
Cho dù không có lai lịch truyền kỳ bọn họ cũng đã chút động lòng rồi, giờ lại nghe được câu chuyện này càng hận không thể cướp!
Phu nhân Ngột Lực Bạt nhìn nét mặt mấy vị phu nhân khác, trong lòng thầm hối hận, tự dưng đang yên đang lành lại đi nói tiên phẩm làm quái gì.
Chưởng quỹ nhìn hết vẻ mặt của bọn họ, ôn hòa nói: “Phu nhân muốn mua không ạ?”
Phu nhân Ngột Lực Bạt quyết đoán gõ nhịp, không đợi những người khác lên tiếng đã nói: “Đương nhiên mua rồi, chỉ là bốn mươi mốt nghìn quan thôi mà. Chưởng quỹ, ông gói đồ lại rồi đưa đến phủ. Ngoài ra, chỗ ông có đồ tốt hơn thì đừng có quên báo cho bổn phu nhân.”
Mấy vị phu nhân khác cũng muốn nâng giá để mua, thế nhưng tiệm Tụ Bảo Trai này có quy luật riêng là sẽ không bán trao tay, nếu như tăng giá còn có thể đắc tội với phu nhân Ngột Lực Bạt, thật sự là mất nhiều hơn được.
Mỗi vật báu đều có giá của nó, nếu khách trước đã định giá mua, khách hàng sau có tăng thêm một trăm lần cũng không bán lại. Các vị phu nhân đều là khách quen nên đương nhiên biết tính khí của vị chưởng quỹ này.
Người ta càng ngay thẳng thì càng thể hiện khí khái đàn ông, si mê tiền tài nhưng cả người lại không có mùi tiền. Không ít quý phụ Bắc Cương muốn tuyển ông vào hậu cung, nhưng người ta trung thành với vợ già, đến công chúa Bắc Cương cũng từng ngỏ ý nhưng ông chẳng hề động lòng.
Người đâu vừa có khí phách vừa vui tính, vừa có dung mạo vừa có tài hoa...
Đàn ông không chút khuyết điểm như vậy sao lại không thu hút bọn họ cơ chứ?
Một vị phu nhân mập mạp lên tiếng: “Chưởng quỹ, mang hết mấy đồ ngọc lưu ly ông có ra đây.”
Chưởng quỹ cười gật đầu, đích thân mang tới.
Chín bộ trà thủy tinh được bày ra đẹp lóa cả mắt, khiến cho một số phu nhân không có ý muốn mua cũng rục rịch trong lòng. Ngay lúc này, trong đầu mọi người chỉ còn lại một ý nghĩ, đó là “Không sợ đắt, mua mua mua!”
Chưởng quỹ và các vị phu nhân đã qua lại nhiều năm, đương nhiên biết sức mua hào phóng của bọn họ. Bọn họ luôn chỉ mua đắt nhất chứ không mua tốt nhất, trong chín bộ trà thủy tinh này, thấp nhất cũng hai mươi ba nghìn quan, trừ đi bộ của phu nhân Ngột Lực Bạt thì đắt nhất chính là ba mươi ba nghìn quan.
Mấy vị phu nhân mua năm bộ, để lại bốn bộ rẻ nhất.
Tổng cộng một trăm bốn mươi sáu nghìn quan.
Ôi, tiền này thật dễ kiếm, quả là so với ăn cướp còn sướng hơn.
Trong lòng chưởng quỹ thầm than, càng khâm phục ông chủ nhỏ nhà mình. Thủ đoạn kiếm tiền của Cổ phu nhân ông đã được chứng kiến. Từ khi Cổ phu nhân qua đời, ông chưa từng thấy ai kiếm tiền còn hơn ăn cướp như thế, cho đến khi... ông gặp được con của Cổ phu nhân. Chỉ có thể cảm thán, truyền thống gia đình! Lúc Liễu Xa nhờ ông, trái tim tĩnh mịch từ lâu của ông đã sống lại.
Ông thích kiếm tiền, nhưng càng thích cảm giác gài bẫy giết người không đền mạng hơn. Rõ ràng làm thịt khách hàng đến nỗi xương cũng chẳng còn mà đối phương vẫn cho rằng mình được hời... Theo như lời đánh giá của Cổ phu nhân dành cho ông, thì đại khái là ông mang tâm lý thỏa mãn vì trí thông minh của mình cao hơn khách hàng. Tóm lại, cảm giác ưu việt này đúng là khiến chưởng quỹ mê muội.
Chưởng quỹ lòng dạ đen tối nói: “Các vị phu nhân đợi một chút, còn một thứ không thể không xem.” >
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.