Chương trước
Chương sau
Lý Uân kinh ngạc trợn tròn mắt, tròng mắt suýt thì rớt ra ngoài.
“Đẹp thật đấy! Đẹp hơn căn nhà tranh của Lý mỗ nhiều! Cao nữa, không cần lo bị đập đầu.”
Anh nhón chân, duỗi tay lên vỗ vỗ cái khung cửa, mỉm cười thật thà, đôi mắt đen láy sáng ngời, bất kỳ ai nhìn thấy nụ cười và ánh mắt đơn thuần đó đều sẽ không tự chủ được mà cười theo. Mạnh Hồn âm thầm chép miệng, lại càng cảm thấy lang quân nhà mình thật biết dạy người.
Thoáng cái đã lôi cậu trai thật thà như thế này lên thuyền.
Mạnh Hồn khoanh tay trước ngực, ngẩng đầu lên nhìn khung cửa: “Đập đầu?”
Lý Uân nghĩ đến mà rùng mình, nói: “Đúng ạ, hình như là Uân cao quá nên sơ ý một cái là đập đầu.”
Lý Uân thuộc kiểu mặc quần áo thì gầy, nhưng cởi áo ra thì thịt thà đầy đủ, dáng người cao to, nhà chỉ hơi thấp một chút là vào nhà phải khom người, bằng không sẽ đập đầu vào cửa. Trước đấy thường xuyên xảy ra chuyện này, không chỉ anh bị đau đầu mà cái nhà tranh cũng rung rung mất một lúc.
Mạnh Hồn bật cười, nói: “Có lẽ chủ công quan tâm đến chiều cao của cậu nên mới đặc biệt làm cửa cao như thế này.”
Không nhắc đến thì Mạnh Hồn cũng không phát hiện ra.
Căn nhà chia cho Lý Uân quả thật cao hơn những nhà khác không ít.
Mạnh Hồn sực tỉnh, không khỏi cảm phục sự tỉ mỉ của chủ công nhà mình, đồng thời cũng cảm thấy ấm áp.
Ngay cả ông cũng nghĩ được như vậy thì người chân thành như Lý Uân lại càng không phải nói, thiện cảm về Khương Bồng Cơ trong lòng anh chàng tăng vọt.
“Chủ công tốt thật đấy, Uân chưa từng nghĩ đến có một ngày lại được ở trong căn nhà như thế này, cứ cảm giác những căn nhà kiểu này chỉ có người quyền quý mới được ở.” Lý Uân cảm khái bằng giọng chân thành, nhưng câu tiếp theo lại lạc đề: “Nhà có rồi, sau này phải cố gắng kiếm công danh, có khi sẽ có nữ lang nào đó coi trọng Uân.”
Tướng mạo của Lý Uân thiên về kiểu chín chắn, khi không nói câu nào thì có thể hù dọa không ít người, người ta còn tưởng anh lạnh lùng cao ngạo khó gần lắm.
Thực tế thì tính cách anh chàng rất đơn thuần, như thể người rừng sống ẩn dật từ bé, không hiểu chuyện đời.
Mạnh Hồn dở khóc dở cười nói: “Hán Mỹ đẹp trai sáng sủa như thế này, lại có võ nghệ cao cường, thuộc làu binh thư, cũng được coi là có dũng có mưu, sau này chắc chắn là bất phàm. Với điều kiện như thế, cậu tùy tiện đứng ở đầu đường thì nữ lang nhà ai chẳng đỏ mặt, xấu hổ? Sao nghe cậu nói cứ như thể khó lấy được vợ lắm vậy?”
Lý Uân thật thà nói: “Thầy Uân bảo Uân cao quá, cho nên các cô nương không thích.”
Cao cũng có phải lỗi của anh đâu, lúc mười ba mười bốn tuổi chiều cao liền tăng vọt, khiến anh sợ đến mức không dám ăn cơm.
Mạnh Hồn câm nín.
Tuy đúng là Lý Uân cao thật nhưng dũng mãnh cường tráng một chút thì mới có khí khái của đàn ông chứ, cao thì có làm sao?
Thấy vẻ mặt thật thà của anh, Mạnh Hồn đột nhiên muốn trêu Lý Uân.
Ông đi một vòng quanh Lý Uân rồi chép miệng phê bình: “Hán Mỹ nói thế cũng không sai, quả thật là cao quá. Phải biết những nữ lang xinh đẹp bây giờ phần nhiều đều bé nhỏ. Nếu như cậu chọn một cô vợ nhỏ xinh, lúc ôm hôn nhau, người khác nhìn vào lại tưởng cha đang bế con.”
Lý Uân bị ông nói cho mặt mũi đỏ bừng, ngượng ngùng hết sức.
May mà dạo này đen đi, có đỏ mặt cũng không rõ lắm.
“Không phải chứ, Hán Mỹ… cậu nói với anh đây xem nào, cậu vẫn là giai tân à?”
Mạnh Hồn thấy phản ứng của anh chàng, cảm thấy cực kỳ thú vị.
Thời đại này mà muốn tìm một cậu thanh niên hơn hai mươi tuổi vẫn là giai tân quả thật còn khó hơn lên trời hái sao.
Ánh mắt của Mạnh Hồn nhìn Lý Uân như thể đang nhìn một sinh vật thời tiền sử.
Lý Uân xấu hổ, thẹn thùng nói: “Thầy bảo, đây gọi là giữ mình trong sạch.”
Mạnh Hồn không nhịn được nói: “Cậu có chắc không phải là vì trong núi sâu không có con gái không?”
Cuối cùng ông cũng hiểu tại sao chủ công nhà mình thích bắt nạt cậu nhóc Lý Uân này thế rồi, thật sự bắt nạt cậu chàng rất vui.
Mạnh Hồn giới thiệu qua cho Lý Uân bố cục căn nhà. Khác với căn ba sân phải tu sửa kỹ càng hơn, căn hai sân khá đơn giản, có đủ những cái nên có. Khương Bồng Cơ cũng cân nhắc đến chuyện mấy người này toàn dân FA nên trong lúc thi công liền bảo công nhân làm mấy thứ như cánh cửa, cửa sổ.
Nếu như không yêu cầu chất lượng cuộc sống quá cao thì có thể chuyển vào ở căn nhà hai sân này luôn.
Vợ con Mạnh Hồn đã mất nhiều năm, ông lại không có ý định tái giá nên cũng không có quá nhiều yêu cầu trong vấn đề ăn ở.
Còn về phần Lý Uân.
“Nếu như cậu cảm thấy căn nhà này đơn giản quá, thì bảo với chủ công một tiếng, mướn thợ về sửa lại.”
Lý Uân lắc đầu, nói: “Thế này đã tốt lắm rồi, Uân không yêu cầu nhiều đâu.”
Diện tích của căn nhà hai sân cũng không quá lớn, nhưng suy xét đến việc võ tướng có thói quen luyện võ buổi sáng nên đặc biệt chừa một khoảng đất trống trong nhà ra làm nơi tập luyện. Mỗi sáng sớm Lý Uân có thể luyện thương ở đây, sau khi xong thì có thể mở cửa hông sang con phố bên cạnh mua đồ ăn sáng rồi đi làm.
“Uân muốn xin nghỉ để lên núi đón thầy về dưỡng lão.”
Đón thầy về dưỡng lão là nguyện vọng của Lý Uân.
Mạnh Hồn tán thành nói: “Đó là chuyện hiếu thuận với bề trên, chủ công chắc chắn sẽ cho cậu nghỉ phép.”
Ngày hôm sau, Lý Uân xin phép nghỉ thành công, Khương Bồng Cơ cho cậu nghỉ ba ngày.
Nghỉ ba ngày!
Kỳ Quan Nhượng nhìn Lý Uân với đôi mắt đỏ bừng đầy u oán.
Rõ ràng là bận như nhau, tại sao cậu chàng xin nghỉ ba ngày được?
Nhìn Lý Uân vui vẻ xách một bao đồ ăn rời khỏi huyện Tượng Dương, Khương Bồng Cơ buồn cười vỗ vai anh ta: “Làm nhiều nghỉ nhiều, công việc của Văn Chứng là quan trọng của quan trọng. Sau khi toàn bộ nhà cửa trong huyện Tượng Dương xây xong mà huynh vẫn chưa hoàn thành hộ tịch thì dân chúng không thể xin thuê nhà mới được đâu.”
Kỳ Quan Nhượng hầm hừ tỏ vẻ không cam lòng.
“Sao chủ công không điều thêm người cho Nhượng?”
“Không phải là ta không muốn, nhưng cả cái huyện Tượng Dương này có bao nhiêu người đọc sách biết chữ mà dám lượn lờ trước mặt huynh chứ?”
Khương Bồng Cơ cười nhạo, Kỳ Quan Nhượng sầu thúi ruột.
Ở một nơi khác.
Lý Uân mặc áo vải khoác tay nải, đeo một cây thương bạc, đội nắng lên đường.
Kỳ nghỉ chỉ có ba ngày, anh phải trở về trước thời hạn, như thế mới không phụ lòng tốt của chủ công.
Đi khoảng hai canh giờ, Lý Uân bỗng nghe thấy tiếng bánh xe lộc cộc lăn trên đường.
Ngẩng lên nhìn liền thấy đám chấm đen đằng trước đang dần dần hiện rõ.
“Người anh em, cậu có biết nơi này còn cách huyện Tượng Dương bao xa không?”
Lý Uân vốn định tránh đi nhưng lại bị người ta gọi lại.
Anh đáp: “Nếu đi bộ thì khoảng hai canh giờ nữa là tới.”
Người kia đeo một thanh đao ở thắt lưng, Lý Uân có thể cảm nhận được mùi máu tanh loáng thoáng trên người đối phương.
Không chỉ là hộ vệ này, hơn mười người xung quanh xe ngựa đều có cùng loại khí tức này, chẳng qua khác nhau ở mức độ nồng nhạt.
Xem ra người ngồi trong xe ngựa là một nhân vật lớn.
Lý Uân im lặng mím môi, trông có vẻ lạnh lùng, cao ngạo, khó gần.
“Đa tạ người anh em.”
Hộ vệ kia thân thiện mỉm cười, mắt nhìn đến cây thương bạc Lý Uân đeo sau lưng thì thoáng lóe lên.
“Lão gia, còn hai tiếng nữa là đến nơi.”
“Ừm, đi thôi.”
Thính lực của Lý Uân rất tốt, anh nghe rõ giọng nói vang lên trong xe ngựa, trong trẻo nho nhã nhưng không giấu nổi vẻ mệt mỏi. >
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.