Chương trước
Chương sau
Tấn công huyện Tượng Dương, vấn đề khó khăn thiết yếu nhất mà họ cần phải đối mặt là chênh lệch lực lượng.
“Đội Thanh Y Quân này nghe đồn nhân số hơn mười nghìn người, song đa phần là dân thường, vũ khí trong tay chỉ có dao khoắm với dao phay, người không áo giáp, không hề có kỷ luật quân đội. Đánh giá khách quan thì bất cứ bộ khúc hay cấm vệ quân nào cũng được coi là tinh binh khi so sánh với chúng.” Phong Cẩn lên tiếng đầu tiên, thử phân tích công tác chuẩn bị chiến đấu, củng cố niềm tin: “Nếu tuyên chiến có thể đánh thắng!”
Theo tình hình thực tế, hai nghìn đánh mười nghìn, thực lực hai bên quả thật quá cách biệt, nhưng phe ta nhất định phải nâng cao khí thế, nếu không chẳng khác nào quả trứng cả.
Kỳ Quan Nhượng hơi nheo mắt, dường như đang nghĩ gì đó. Một hồi lâu sau vẫn không có ai tiếp lời, anh lại phải cất tiếng phá tan bầu không khí ngột ngạt này. Đôi mắt đen thẳm của anh nhìn về Khương Bồng Cơ: “Lang quân đang lo lắng không thể chiếm lĩnh huyện Tượng Dương sao?”
Khương Bồng Cơ thả lỏng mười ngón tay, khinh khỉnh “hứ” một tiếng, giọng điệu đầy vẻ kiên quyết và kiêu ngạo. Theo như cách nói của khán giả xem livestream thì đó là biểu cảm “gợi đòn”.
“Có hơn mười nghìn con kiến hôi thôi mà, sao phải sợ cái đám ô hợp đấy?” Cô cũng lười che giấu sự khinh miệt trong giọng nói của mình.
Đứng trên góc độ của cô thì đừng nói là mười nghìn Thanh Y Quân, cho dù có gấp mười gấp trăm lần nữa thì kiến hôi vẫn là kiến hôi thôi, số lượng chưa đủ để biến đổi về chất. Một người từng là quân đoàn trưởng, tổng chỉ huy đội quân tác chiến tinh nhuệ nhất Liên Bang, từng đánh bại quân địch mạnh nhất mà còn phải sợ mấy người này ư? Thật là nực cười!
Kỳ Quan Nhượng phe phẩy chiếc quạt lông xua tan hơi nóng trong lều trướng, cười nói: “Lang quân nghĩ vậy thì Nhượng không phải lo lắng nữa rồi.”
Không sợ kiêu ngạo chỉ sợ kinh hãi, Khương Bồng Cơ cũng coi như là người đứng đầu, nếu ngay cả cô cũng hoang mang thì khó tránh khỏi lòng quân dao động.
“Các ngươi có ý kiến gì cứ lần lượt nói, chung mưu hợp sức.”
Khương Bồng Cơ không nôn nóng muốn khai chiến, mà ngược lại vô cùng thảnh thơi. Song người thật sự hiểu rõ cô chắc chắn sẽ phát hiện ra cô đã trở nên nghiêm túc hiếm thấy. Là tổng chỉ huy thực thụ, cô sẽ không vì quân địch lớn mạnh mà chùn bước, càng không vì kẻ địch yếu kém mà kiêu căng tự đại. Bất kể Thanh Y Quân là mười nghìn hay một nghìn người, cô đều nghiêm túc đối mặt.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, ai nấy đều khá bất ngờ trước thái độ thản nhiên của Khương Bồng Cơ. Ví như Từ Kha, cậu vốn cho rằng với tính cách của Khương Bồng Cơ chắc hẳn lúc này sẽ nổi cơn giận dữ, la hét ầm ĩ muốn giết người. Song sự thật thì sao? Cô còn bình tĩnh hơn hết thảy những người ngồi đây.
“Thanh Y Quân đã chiếm giữ huyện Tượng Dương, nhìn có vẻ đang chiếm thế ưu thế nhưng thực ra không phải vậy.” Từ Kha nhìn quanh, không thấy ai định mở miệng bèn dứt khoát lên tiếng trước: “Diện tích huyện Tượng Dương khá rộng, tường thành vừa cao vừa dày, có sáu cổng ra vào. Nếu công thành, Thanh Y Quân tất sẽ điều binh canh gác khắp nơi, chia đều ra thì số lượng quân thủ thành không còn đáng e ngại.”
Khương Bồng Cơ gật đầu đồng tình: “Nhưng quan trọng là chúng ta không có vũ khí công thành và càng không biết tình hình trong huyện Tượng Dương như thế nào.”
Mạnh Hồn vò đầu: “Phần lớn thủ lĩnh của bọn bạo dân Thanh Y Quân là đạo tặc, còn lại đều xuất thân từ dân thường. Ngay cả khi bọn chúng biết cách sử dụng vũ khí thì liệu có thể phát huy bao nhiêu sức mạnh chứ? Nếu chúng ta tập kích bất ngờ, trước tiên đốt nơi bọn chúng thủ thành, thì có thể giảm bớt khá nhiều phiền phức.”
Đối mặt với đám ô hợp không có kỷ luật, nhìn số lượng thì kinh khủng nhưng phân tích kỹ lại không hề đáng sợ. Nếu Thanh Y Quân chọn cách phòng thủ thì bên Khương Bồng Cơ sẽ chiếm ưu thế; nếu chúng lựa chọn tấn công thì ngược lại cô sẽ gặp khó khăn.
Đối với đề nghị của Mạnh Hồn, Phong Cẩn và Từ Kha đều lắc đầu bác bỏ, vật liệu thủ thành tuyệt đối không được đốt, cũng không thể hủy.
Mục đích của phe ta là nắm lấy huyện Tượng Dương, nhưng giải quyết toán Thanh Y Quân này xong khó mà đảm bảo sẽ không có toán thứ hai thứ ba.
Lực lượng phe ta vốn không nhiều, nếu như không có vũ khí thủ thành hỗ trợ thì muốn giữ được thành cũng phải tổn thất không ít máu thịt.
Lúc này bọn họ đang thiếu người, mất đi vài binh lính cũng đau lòng.
Nếu có vũ khí thủ thành phụ trợ, áp lực có thể giảm đi rất nhiều.
Mạnh Hồn bị bác bỏ chỉ đành ngượng ngùng vò đầu, chờ đợi kết quả thảo luận của mọi người.
Từ Kha, Phong Cẩn và Kỳ Quan Nhượng đều có phương pháp riêng, chỉ là đều có sơ hở.
Đặc biệt là Kỳ Quan Nhượng, anh ta thường ngày xảo quyệt mà giờ lại ăn nói dè dặt, không phải vì không có cách mà là không thể nói.
Danh tiếng của Khương Bồng Cơ tốt như vậy, tạm thời còn chưa thích hợp tiêm nhiễm những thứ máu tanh, bạo lực dơ bẩn kia.
Phong Cẩn và Từ Kha cũng vậy, trong lòng bọn họ đã có quyết định, tuyệt đối có thể nhanh chóng chiếm huyện Tượng Dương. Nhưng vẫn còn rất nhiều băn khoăn, chỉ đành tạm thời để đó, tìm một biện pháp ổn thỏa hơn.
Thấy mọi người im lặng, khán giả livestream chỉ có thể lo lắng suông, quả thực muốn bốc hỏa rồi.
[Nước Uống Dinh Dưỡng]: Streamer, sao không nói câu nào, cũng không thấy mấy người thảo luận gì cả.
[Thịt Bò Hầm Khoai Tây]: Thật hồi hộp, dù cách màn hình tôi cũng cảm thấy có bão tố sắp tới.
[Âm Nhạc Gia - Gia Cát Cầm Ma]: Mấy người cuống quít làm gì? Thời cổ đại đánh nhau không có đơn giản thế đâu. Bọn Streamer không hiểu địa thế huyện Tượng Dương, tình hình trong thành cũng không rõ, việc bố trí binh lính trong thành cũng không biết nốt, cái gì cũng không biết thì làm sao đánh?
[Kẹo Bạc Hà Không Đường]: Nếu đã không có những thông tin này thì bọn họ thảo luận cái gì?
[Âm Nhạc Gia – Gia Cát Cầm Ma]: Làm sao tôi biết được.
[Đại Thánh Gả Cho Tôi]: Bác trên ơi, thật đáng tiếc cho cái ID của bác!
[Bill Gates]: ID làm sao, chẳng lẽ tôi lấy cái ID này thì phải là tỷ phú giàu nhất thế giới à?
Việc lạc đề này cũng làm cho không khí phòng livestream thoải mái hơn, không căng thẳng như lúc trước.
Khương Bồng Cơ nghiêng đầu, ánh mắt lướt qua mặt ba người, cô biết bọn họ lo lắng cho danh tiếng nhân đức của cô.
Cho nên cô bình thản nói: “Ta không phải là người coi trọng danh tiếng, có thể đánh nhanh thắng nhanh là tốt nhất.”
Nói xong, cô bổ sung một câu: “Đừng thấy ta trông yếu đuối mà nhầm, đến lúc chân chính đánh nhau thì một cú đấm của ta có thể đập vỡ cổng thành. Cho nên, bất kể là dụ địch ra khỏi thành từng bước xâm chiếm hay là đánh thẳng vào cổng thành đều được.”
Mọi người: “...”
Một cú đấm... đập vỡ cổng thành?
Phong Cẩn ngượng ngùng ho một tiếng, như thể không ngờ bạn anh lại có thể nói câu này.
Cô đã nói như thế rồi, vậy đương nhiên không cần khoanh tay bó gối.
“Theo Cẩn thì, chi bằng dụ địch ra khỏi thành giết trước.”
Nói xong, anh hơi nheo mắt, thay đổi hình tượng ôn hòa bình thường thành vẻ nguy hiểm mà tàn khốc.
Phong Cẩn lại nói: “Cho ba nghìn dân và năm trăm binh lính cải trang, mang theo xe lương thực dụ một bộ phận Thanh Y Quân ra khỏi thành, dẫn tới chỗ mai phục. Mấy ngày trước nghe Lan Đình nói, Cẩn có vinh dự được đọc nên biết gần huyện Tượng Dương có một khe núi vô cùng thích hợp. Hai bên khe núi dễ dàng ẩn núp, ngoài hẹp trong rộng, nếu như dẫn Thanh Y Quân vào, lại lăn đá xuống từ hai bên, thì bọn chúng sẽ không rút lui nổi...”
Giọng anh bình thản, vậy mà người xem livestream lại nghe đến sởn gai ốc.
Đây là dự tính đem người vây vào trong khe núi, nghiền toàn bộ thành thịt nát ư?
“Sau đó công thành cũng chưa muộn.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.