Chương trước
Chương sau
Bước chân của Trương Bình bỗng khựng lại, anh ta dỏng tai lên nghe xem lão hòa thượng này hỏi thế là có ý gì.
Chủ nhà nghĩ ngợi một lát rồi nói: “Đúng là có một vị lang quân họ Vệ, đại sư quen cậu ấy?”
Lão hòa thượng lần tràng hạt rồi nói: “Lão nạp và cậu ấy từng có duyên phận, không biết thí chủ có thể thông báo hộ ta một tiếng được không?”
Không đợi chủ nhà do dự xem nên đồng ý hay từ chối, Trương Bình đã bước ra.
“Người mà đại sư đang tìm có phải là Tử Hiếu?”
Trương Bình biết Vệ Từ có rất nhiều bạn bè, nhưng vị hòa thượng trước mặt này quả thật có chút kỳ quái, tại sao ông ta biết Vệ Từ ở đây?
“Đúng thế, không biết Vệ tiểu hữu giờ có khỏe không?”
Trương Bình nửa tin nửa ngờ, nghiêng người mời lão hòa thượng và chú tiểu bên cạnh ông vào trong phòng. Bây giờ đang là giữa hè, ánh nắng vô cùng chói chang.
“Hai hôm nay Tử Hiếu sốt cao không hạ, sắp ốm đến mức hồ đồ rồi. Thuốc gì cũng dùng rồi nhưng vẫn không có hiệu quả.” Trương Bình nói đến đó, bất giác cau mày, lại nói: “Có lẽ do nơi này không có thầy thuốc tốt, huynh ấy ốm đến mức người ta nhìn vào mà sốt ruột.”
Lão hòa thượng mỉm cười tháo cái nón che nắng xuống, đưa nón và cây gậy cho chú tiểu vẫn theo bên cạnh.
“Thí chủ nói vậy sai rồi, Vệ tiểu hữu đến giờ vẫn chưa khỏi e là do thiếu một vị thuốc dẫn.”
Chủ nhà nhiệt tình múc một bát nước giếng mát lạnh lên mời, lão hòa thượng chắp tay lễ phật rồi cười đón lấy, thấp giọng nói một câu cảm ơn.
Trương Bình kinh ngạc: “Thuốc dẫn? Thầy thuốc không nói trong đơn thuốc có thiếu thuốc dẫn gì mà.”
Lão Hòa thượng uống hai ngụm sau đó đưa bát cho chú tiểu đang khát khô cổ, chú tiểu đón lấy bát nước rồi tu ừng ực hết sạch.
“Vị thuốc dẫn này chủ trị tâm bệnh.” Gương mặt lão hòa thượng hiền từ, sau đó cúi xuống hỏi chú tiểu: “Con uống đủ chưa?”
Chú tiểu thẹn thùng gật đầu, rất lễ phép trả cái bát lại cho chủ nhà.
Trương Bình càng chẳng hiểu gì: “Tâm bệnh ư?”
Lão hòa thượng nói: “Vệ tiểu hữu đến nay vẫn chưa khỏi bệnh không phải là vì vấn đề sức khỏe, mà e là trong lòng cậu ấy có khúc mắc, đây mới là nguyên nhân gây bệnh.”
Trương Bình càng nghe càng cảm thấy lạ, bước chân dẫn đường bất giác cũng chậm lại. Anh ta ở đây với Vệ Từ đang bệnh đã ba ngày rồi, chưa từng gặp vị hòa thượng này, ông ta vừa đến liền lải nhải như thể biết tất cả, thật đúng là không bình thường!
Nhưng mà trong đầu anh ta lại có suy nghĩ, Vệ Từ vốn đã là một nhân vật yêu nghiệt rồi, bạn của cậu ta sao có thể là người bình thường được?
“Xin đại sư đợi một chút, tại hạ vào đánh thức Tử Hiếu.” Đi đến cửa, Trương Bình gật đầu với lão hòa thượng, sau đó đẩy cửa phòng ra. Vệ Từ vẫn đang sốt mặt đỏ bừng, đôi môi nứt nẻ, cho dù đang nhắm mắt vẫn không giấu nổi vẻ tiều tụy đau ốm: “Tử Hiếu? Dậy đi!”
“Sao, sao vậy…”
Vệ Từ mơ mơ hồ hồ mở mắt ra, mí mắt nặng trịch như đeo chì, khó mà nhấc lên nổi.
“Có một vị đại sư tự xưng là bạn của huynh đến thăm huynh đây này.”
Lúc Trương Bình nói câu này cảm giác có hơi quái quái, tuy Vệ Từ ốm nặng nhưng vẫn nghe ra được sự kỳ lạ trong giọng nói của anh ta.
Anh đang định lên tiếng thì một bóng đen đã chầm chậm đến gần.
Lão hòa thượng hiền hòa không mời mà tới tự bước vào, chắp tay hành lễ theo kiểu nhà Phật với anh. Trương Bình nhìn thấy bóng người thì hết hồn, anh ta quay phắt ra sau, nhào sang bên rút binh khí từ trên giá xuống, gườm gườm nhìn lão hòa thượng.
Lão hòa thượng vẫn chẳng hề ý thức được rằng mình đã khiến người ta hoảng sợ, ông ta tự động ngồi xuống, nói với Vệ Từ.
“Pháp danh của lão nạp là Liễu Trần, người vùng Hà Gian.”
Nghe thấy quận Hà Gian, đôi mắt Vệ Từ liền sáng rực, anh ra hiệu bảo Trương Bình không cần thần hồn nát thần tính như thế.
“Đại sư tha thứ, bây giờ Từ bệnh nặng không thể đứng dậy đáp lễ được.” Vệ Từ thầm cắn đầu lưỡi để mình tỉnh táo một chút, giọng anh khàn khàn: “Vừa nãy Hi Hành nói đại sư biết Từ, nhưng Từ chưa ốm đến mức hồ đồ, cũng không nhớ rõ đã từng gặp đại sư vào lúc nào.”
Hòa thượng Liễu Trần cười híp mắt, cẩn thận quan sát gương mặt Vệ Từ một lúc, trong lòng đã hiểu ra.
“Quả thật tiểu hữu và lão nạp chưa từng gặp nhau, nhưng lão nạp có biết một người, người đó chắc chắn cũng không xa lạ với tiểu hữu.”
Tim Vệ Từ bỗng đập hụt một nhịp, trong đầu hiện lên một cái tên khiến anh cảm thấy mình quá thất bại.
Lúc này rồi mà anh vẫn không thể bỏ được người đó, điên mất rồi.
“Người đại sư chỉ là ai?”
“Liễu Hi ở Hà Gian, con trai của Liễu Châu mục. Xem tướng mạo thì cô ấy và tiểu hữu có một mối duyên phận hồng trần.”
Gương mặt của Vệ Từ vốn đỏ thoắt cái đã chín dừ, thậm chí còn có phần ngượng ngùng.
“Từ với vị lang quân ấy đều là đàn ông… Khụ, từ lúc nào mà đại sư kiêm luôn cả việc của Nguyệt Lão vậy?”
Tuy Trương Bình đã buông vũ khí xuống nhưng vẫn cảnh giác với hành động của lão hòa thượng.
Nhưng mà sau khi nghe hai người nói chuyện, anh ta cảm thấy hình như mình đã biết được tin tức động trời gì đó thì phải?
Vệ Từ và Liễu Hi… đều là nam…
Hóa ra Tử Hiếu lại thích đàn ông?
Liễu Trần đại sư không đáp mà hỏi ngược lại: “Tiểu hữu đi về phía Bắc, có phải là để đi tìm Liễu lang quân?”
Vệ Từ im lặng không đáp.
Liễu Trần lại hỏi: “Thí chủ có biết, trận bệnh nặng khó khỏi của thí chủ không phải là vì thuốc thang vô hiệu mà là vì khúc mắc trong lòng của thí chủ?”
“Đại sư muốn nói gì cứ việc nói thẳng ra là được.”
Dường như Vệ Từ đã mất kiên nhẫn, vì giấc mơ dự đoán kia, Liễu Hi đã trở thành khúc mắc anh không muốn động đến.
Nếu như lúc đó anh kiên quyết khuyên bảo hơn một chút, không để cô ấy đến Thượng Kinh, có lẽ cô căn bản sẽ không gặp phải trận động đất vốn dĩ không nên tồn tại này.
Đông Khánh nằm ở phía Bắc, những ghi chép về động đất nơi đây một nghìn năm mới có ba lần. Não anh vẫn chưa hỏng, đương nhiên vẫn nhớ rất rõ.
Trong kiếp trước của anh Đông Khánh không có trận động đất này.
Nhưng bây giờ nó lại xảy ra.
Điều này khiến anh không thể không nghĩ, có phải trận động đất ở Thượng Kinh là trời đang cảnh báo, trong thiên hạ xuất hiện yêu nghiệt?
Thế gian này ngoại trừ kẻ chết rồi mà sống lại như anh, còn ai có thể coi là yêu nghiệt được nữa?
“Liễu lang quân không sao, mạng của cô ấy dai lắm. Nhưng ngược lại tiểu hữu thì… nếu còn tiếp tục như thế này nữa, sợ rằng mạng sống cũng chẳng được bao lâu.” Hòa thượng Liễu Trần nói thẳng: “Chủ nhân của chân long thiên mệnh, có vận khí thêm thân, cho dù có là ma quỷ cũng khó mà lại gần.”
Vệ Từ nghe vậy, giật mình toát mồ hôi lạnh, nếu không phải anh đang ốm nặng kiệt sức thì suýt chút nữa đã ngồi bật dậy.
“Lời này của đại sư…” Ánh mắt Vệ Từ nhìn về phía Liễu Trần đại sư hiện lên sát ý lạnh lẽo.
Vẫn là gương mặt ấy, nhưng khí thế xung quanh đã không còn ôn hòa như trước mà thay vào đó là tàn nhẫn bức người.
Hòa thượng Liễu Trần nói: “Cô ấy vẫn còn sống, lão nạp cũng không đến đây chỉ vì tìm cậu, chẳng qua muốn nhắn hộ cậu một câu thôi. Mấy người trẻ tuổi thật đúng là lớp sau xốc nổi hơn lớp trước. Nhớ ngày xưa, Liễu Trọng Khanh còn có thể yên tĩnh nghe lão nạp nói hết …”
Nói rồi, ông ta nhìn Vệ Từ với ánh mắt “cậu như thế là rất có lỗi với lão nha”.
Vệ Từ im lặng không đáp.
Được, anh yên tĩnh ngậm miệng là được rồi chứ gì, lão cứ nói đi.
“Trận động đất đột nhiên phát sinh hôm trước, theo như những gì lão nạp đoán, e rằng không phải là thiên tai mà là nhân họa.”
Trương Bình nghe thế liền bật cười: “Câu này của đại sư đúng là khiến người ta sởn tóc gáy, liệu có ai có được bản lĩnh dời núi lấp biển, làm ra trận động đất lớn như thế?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.