Chương trước
Chương sau
Lang Nha không hổ là nơi địa linh nhân kiệt, những nơi khác còn là tiết xuân se lạnh, nơi đây đã ấm áp, nụ hoa hé nở.
Đầu xuân, phong cảnh thật đẹp.
Gió xuân nhẹ nhàng thổi qua, tạo ra cảm giác ấm áp biếng nhác.
Các cô nàng yêu cái đẹp đã sớm thay sang trang phục mùa xuân mỏng nhẹ màu sắc tươi tắn, càng làm tôn lên vẻ đẹp mềm mại hơn hoa của mình. Mái tóc đen vấn cao, điểm xuyết hai đoá hoa e ấp hé ra, dù là mặt mộc không tô son điểm phấn vẫn không thể che nổi hơi thở thanh xuân tràn trề.
Các vị lang quân trẻ tuổi cũng không kém phần. Người người tung tăng tay áo, tác phong đẹp đẽ, ống tay phất qua mang theo làn gió xuân nhàn nhạt lượn quanh.
Leng keng, leng keng...
Tiếng chuông vang lên theo tiết tấu bước chân mạnh mẽ của ngựa. Tiếng chuông trong trẻo hòa cùng tiếng vó ngựa như một khúc nhạc vui tươi, người ngoài nghe cũng có thể cảm nhận được tâm trạng thoải mái nhàn nhã của vị chủ nhân này.
Âm thanh xôn xao từ cổng thành truyền đến, dường như là tiếng hoan hô và thảo luận của dân chúng.
“Kia chính là con hổ ăn thịt người ở thôn Trương Giang lúc trước à? Chậc, trông cũng hung ác thật đấy.”
“Đúng vậy, nhìn nó ít nhất cũng phải nặng sáu thạch. Thảo nào có thể ăn thịt bao nhiêu người, làm hại cả vùng, đến nha phủ cũng không quản nổi.”
“Vợ yêm chính là người ở thôn Trương Giang, nghe nói con hổ này ăn hết bốn đứa trẻ rồi. Cha mẹ của chúng vào núi diệt nó lại bị ăn không còn một miếng xương. Cảnh tượng thảm thương này không biết phải miêu tả ra sao, yêm nhìn mà thấy chắc chân nhũn cả ra..”
Hai bên đường phố có không ít dân chúng vây quanh hóng hớt, bàn tán về con hổ được bốn người trai tráng khiêng.
Lúc này, lại có một con hổ nhỏ hơn được khiêng vào, người có kiến thức lập tức nhận ra đây là một con hổ cái.
“Ôi, vốn tưởng là làm hại thôn Trương Giang là một lão hổ, không ngờ lại là tác phẩm của cặp vợ chồng, một đực một cái.”
“Hèn chi, ngươi nhìn bụng con hổ cái kia kìa, bẹp đến bất thường, giống như vừa mới sinh xong vậy...”
Đoàn người xôn xao thảo luận, khách ở tiệm trà hai bên nghe thấy tiếng động phía dưới cũng nhao nhao thò đầu ra, liền bị cảnh tượng hai con hổ chết dọa một trận kinh hồn. Dù chúng nó đã chết nhưng uy thế vẫn khiến người ta hồn phi phách tán.
Từ bên ngoài nhìn vào, hình dáng hai con hổ còn nguyên vẹn, chỉ là hai mắt có vết máu đen thui khô khốc.
Mặc dù không phải là thợ săn có kinh nghiệm, mọi người cũng có thể hiểu được nguyên nhân hổ chết.
Chắc chắn là bị người dùng một mũi tên bắn vào mắt, xuyên qua não mà toi mạng.
Phương pháp nhanh nhẹn, dứt khoát này cũng là cách đảm bảo cho tấm da hổ nguyên vẹn nhất.
Một thư sinh nói: “Con hổ oai phong lẫm liệt như thế cũng không phải hiếm gặp. Không biết người bắn chết là ai, có thể nói là anh hùng vô song.”
“Hả? Cậu không biết á?”
Người bạn vô cùng kinh ngạc, dựa vào cửa sổ tầng hai của quán trà nhìn ra ngoài như đang tìm ai đó.
“Làm sao vậy? Lẽ nào còn có chuyện gì đó mà ta không rõ à?”
Người bạn kia ưu nhã khẽ cười nói: “Nếu hai con hổ này thực sự là mối nguy hại của thôn Trương Giang, thì người đánh chết chúng nó ắt hẳn là người đó.”
“Câu này có ý gì?” Thư sinh chẳng hiểu ra sao.
“Có điều cậu không biết, hôm trước Quận thủ không phải tổ chức nhã tập, mời các sĩ tử đến nói chuyện thiên hạ đại sự sao?”
Thư sinh vẫn hoài nghi hỏi: “Hôm đó ta bị cảm lạnh nên không đi, chẳng biết ở nhã tập đã xảy ra chuyện gì?”
Người bạn kia bật cười, phóng khoáng khép quạt lại nói: “Ở buổi nhã tập hôm đó, có một sĩ tử thẳng thắn nói võ phu gây hại tổ quốc và cho rằng việc Nam Thịnh suýt nữa bị Nam Man diệt vong ngoài việc Nam Man lớn mạnh ra, thì còn có một nguyên nhân quan trọng là quốc chủ của Nam Thịnh quá cả tin võ tướng nên mới khiến cho triều cương không vững, nội bộ lục đục, lợi cho Nam Man dễ dàng đem binh đến dưới thành...”
Tuy Nam Thịnh cũng là kẻ địch của Đông Khánh nhưng tốt xấu cũng là anh em cùng cha sinh ra, bị người ngoài đánh Đông Khánh cũng không thoải mái.
Cho dù là Nam Thịnh hay Đông Khánh thì đều không muốn thừa nhận Nam Thịnh yếu kém.
Triều Đại Hạ từng thâu tóm Cửu Châu, khiến cho muôn nơi thái bình, khắp Cửu Châu không ai dám phàn nàn, đó là uy nghi bậc nào?
Năm nước tách ra từ triều Đại Hạ đều tự xưng là mình chính thống, năm đứa con cùng một cha sinh ra. Ai lại tự nguyện thừa nhận lý do bại bởi dị tộc là vì bản thân yếu kém? Chỉ có thể là do bản thân sơ sót, nội bộ có tai họa ngầm nên mới để nước khác được lợi.
Đổ lỗi qua lại, cuối cùng đổ lên đầu võ tướng.
Không giống với Đông Khánh trọng văn khinh võ, thái độ đối đãi với quân lính của Nam Thịnh khá tốt.
Nhưng quốc chủ Nam Thịnh tự đâm đầu vào chỗ chết, sau khi liên hôn với Nam Man đã trực tiếp hoặc gián tiếp hại chết không ít võ tướng trung quân ái quốc. Quyền của binh tướng giao cho ngoại thích và đám hoạn quan “tín nhiệm“. Mà những kẻ này lại vì chút lợi ích mà lén lút cấu kết với người của Nam Man!
Đội quân Nam Thịnh đánh trận trên chiến trường, vừa bố trí gì thì đã lập tức có “tâm phúc” bán tin tức cho Nam Man. Dưới tình hình này mà vẫn có thể thắng trừ phi người của Nam Man đều mù hết rồi.
Dù sao thì, tất cả đều thống nhất đổ hết lỗi lên đầu võ tướng, gián tiếp làm cho tập tục chèn ép võ tướng của Đông Khánh càng phát triển hơn.
Thư sinh nghe người bạn thuật lại câu chuyện cũng cảm thấy lời này không có gì sai. Nhưng anh ta vẫn không hiểu được, mâu thuẫn ở nhã tập với con hổ ở bên dưới có liên quan gì đến nhau?
Người bạn kia lại nói: “Vị sĩ tử đó vừa nói xong, liền bị người ta đập chén vào đầu, sứt trán chảy bao nhiêu máu.”
Thư sinh hít một hơi khí lạnh.
Nhã tập là Quận thủ ra mặt tổ chức, ai lại dám công khai động thủ như thế?
“Người đó không chỉ động thủ còn nói một câu suýt chút nữa khiến vị sĩ tử kia tức chết luôn. Cậu đoán xem người đó nói gì?”
Thư sinh nhất thời hứng thú hỏi: “Nói cái gì thế?”
Người bạn nhớ lại rồi học theo giọng điệu người kia: “Chỉ dựa vào hai ba miếng thịt non này của ngươi, đừng nói đập một cái chén, dù đá ngươi vài phát, ngươi có dám đánh lại cho ta xem không. Bẻm mép lắm cũng chỉ là một cái cái gối thêu hoa nhìn thì đẹp mà không dùng được thôi. Có tinh lực ở chỗ này bàn chuyện trên trời dưới đất, không bằng chạy về nhà tu dưỡng, nuôi dưỡng tinh nguyên, không vợ ngươi lại oán trách.”
Thư sinh nghe xong bỗng chốc có cảm giác ê răng: “Lời này quá hiểm!”
Người bạn kia giống như sống sót sau tai họa vậy, gật đầu đồng tình. Đâu chỉ là hiểm chứ, tình cảnh lúc đó suýt nữa không khống chế nổi, vị sĩ tử kia vứt hết thể diện xắn tay áo lên muốn liều mạng với người kia.
Kết quả khỏi nói, vị sĩ tử kia không chiếm được nửa điểm lợi thế.
“Còn chưa xong đâu, người kia đánh người xong còn hùng hồn nói rằng: “Văn nhân phải tuân theo lời dạy của Khổng Tử, học quân tử lục nghệ. Theo như cách nói của mấy người các ngươi thì công phu cưỡi ngựa bắn cung đều là vô dụng, vì sao phải học? Văn nhân lấy văn trị quốc, võ tướng lấy lực vệ quốc. Nếu không có văn nhân thì triều cương không rõ, kỷ cương hỗn loạn. Nếu không có võ tướng thì biên giới khó an bình, quốc gia khó giữ được. Ai có thể so sánh ai quan trọng hơn hả? Chỉ biết già mồm!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.