Trận tuyết đầu tiên của năm nay rơi đúng nửa tháng. Thời tiết ngày càng lạnh hơn, không ít nhà bị tuyết tích tụ đè sập, dân chúng thương vong nhiều không đếm hết. Đã có vài nhà thế gia trong Thượng Kinh mở kho lương, dựng lều phát cháo nhưng đại đa số những nhà giàu có lại vẫn tiếp tục cuộc sống xa hoa phung phí.
Hiện giờ Khương Bồng Cơ đang ở nhờ tại Phong phủ, nghe nói có dựng lều cháo, liền đi theo Phong Cẩn đến phát cháo cho dân chúng.
Ngoài trời tuyết vẫn đang rơi, trước lều phát cháo đã có dân chúng xếp thành mấy hàng dài đứng đợi.
Gương mặt ai nấy đều tiều tụy, quần áo ít ỏi, có một vài người cũng coi như là mặc đầy đủ, nhưng quần áo toàn những miếng vá to to nhỏ nhỏ.
“Trận tuyết này không biết đã làm chết bao nhiêu người…”
Một gã sai vặt đứng trước lều cháo nhìn những hàng người nối dài không thấy đuôi đâu, bèn nhỏ giọng than thở với gã khác bên cạnh, trong giọng nói chứa đầy sự thương hại và đồng cảm.
Cho dù đã chuẩn bị sẵn hai nồi cháo lớn, nhưng có lẽ số cháo này vẫn không đủ cho dân chúng ăn.
Gã sai vặt nọ bận đến nỗi chân không chạm đất: “… Nói ít thôi, mau làm đi… tính mạng của tiện dân sao có thể so được với tính mạng của quý nhân?”
Dân chúng đờ đẫn xếp hàng xin cháo, Khương Bồng Cơ giúp bọn họ múc cháo hoặc chạy chân chuyển củi nhóm lửa, thư sinh yếu đuối như Phong Cẩn cũng mệt đến mức trán toát mồ hôi.
Xung quanh không có dân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-livestream-cua-nu-de/473154/chuong-309.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.