Tuy rằng có lương thực giá rẻ để mua, nhưng lại đặt ra giới hạn mua, chuyện này khiến không ít dân chúng cảm thấy bài xích, ghét bỏ. Đất Hà Gian bảo to không to, nhưng bảo nhỏ cũng không nhỏ, vì khẩu phần lương thực của một hai ngày, lại phải chạy đến tiệm lương một chuyến, thật đúng là phiền phức.
“Tiệm của các người hết lương thực rồi đúng không? Có tiền không kiếm, bày đặt bán giới hạn cái gì?”
Trong đám người bỗng vang lên giọng nói của một người đàn ông, hắn ta mặc áo vải gai, tóc được buộc bằng sợi rơm bện, trông giống một người nông dân bình thường.
Những người đứng ngoài tiệm lương dường như được chỉ điểm, đột nhiên hiểu ra, bắt đầu bàn tán xôn xao.
“Không có lương thực thì bảo không có lương thực, còn giày vò người khác như thế để làm gì? Tiệm các người không bán, Hà Gian vẫn còn các tiệm khác bán lương thực. Thời thế bây giờ cũng không an toàn, đi xa như thế chỉ để mua chút lương thực, nếu như gặp phải người xấu thì làm thế nào?”
Câu này nói trúng tâm tư của không ít người, trong lòng lại càng do dự.
Đúng thế, vì chút lương thực đó mà phải mạo hiểm đi xa, đây không phải là hại người sao?
“… Đúng thế, còn lương thực hay hết rồi thì cho người ta một câu trả lời chính xác. Nếu có thì bán luôn đi, còn nếu không có thì đừng làm chúng tôi tốn thời gian, chúng tôi sang tiệm khác mua. Nếu như bị các người kéo dài thời gian, đến lúc đó giá lương thực lại tăng lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-livestream-cua-nu-de/473090/chuong-245.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.