Chương trước
Chương sau
“Phụ thân không biết chuyện này sao?”
Khương Bồng Cơ tưởng rằng Liễu Xa vẫn luôn để ý tới cô, bất kỳ chuyện gì xảy ra quanh cô cũng không thể giấu được ông.
Liễu Xa lắc đầu, từ sau khi Khương Bồng Cơ để Từ Kha truyền đạt lại quan điểm của mình, ông cũng không theo dõi cô gắt gao như trước nữa.
Mà không thể ngờ được rằng, khuê nữ nhà mình ngay sau đó đã tiễn Mạnh Lượng lên Tây Thiên ngay được, có cần nhanh nhẹn vậy không?
“Cha cũng đâu phải gì cũng biết, gì cũng hay chứ?” Liễu Xa cảm thấy hơi đau đầu, nhưng chết thì đã chết, chuyện cũng đã rồi, giờ đâu còn cách để cứu vãn nữa, thôi thì suy nghĩ sắp xếp về sau thì hơn, “Con dùng mạng của Mạnh Lượng để chiêu nạp Mạnh Hồn... Với cái tính nết này của con, khẳng định không chỉ được mỗi vậy, con đã dọa dẫm gì Mạnh thị à?”
Dọa dẫm?
Chậc, nói vậy thì khó nghe quá, đó là yêu cầu một cách quang minh chính đại cơ mà.
Khương Bồng Cơ hé lộ vài phần về kế hoạch của mình cho Liễu Xa, sau đó nhận lấy ánh mắt vừa nén giận vừa bất đắc dĩ của ông.
“Chẳng phải lúc trước cha đã đưa con xem danh sách rồi hay sao? Nếu vẫn thiếu thì cứ đến phòng thu chi mà lấy...” Giọng nói Liễu Xa có chút ẩn nhẫn. “Con là độc đinh trong nhà, mấy thứ đó đều là của con cả, cần gì phải phân chia rạch ròi với cha như vậy chứ?”
Nói dễ nghe thì là con gái có tài, còn nói khó nghe thì là quá xa lạ với ông, đây cũng là việc mà Liễu Xa không muốn thấy nhất.
Khương Bồng Cơ im lặng hồi lâu.
Nếu là cô của khi trước, ắt sẽ không tốn hơi thừa lời đi giải thích mấy chuyện như thế này, nhưng giờ, cô cảm thấy làm vậy thì không ổn lắm.
“Phụ thân hiểu lầm con rồi, con thực sự không phải đang phân chia rạch ròi với phụ thân, chỉ là không muốn liên lụy đến thế gia quá nhiều mà thôi.” Khương Bồng Cơ chần chừ một lát rồi nói tiếp, lời này cũng khiến Liễu Xa vô cùng kinh hãi, “Tay trắng lập nghiệp, sau này mới dễ phân chia rạch ròi.”
Bất kể là Từ Kha, Mạnh Hồn hay là Kỳ Quan Nhượng chưa nhập hội, cả ba người này đều có một đặc điểm chung, đó là - địa vị xã hội thấp!
Không phải cô không chiêu dụ được những người có địa vị cao, trên thực tế, chỉ cần cô lấy cái danh “con trai Liễu Xa” ra, dựa vào hào quang của Liễu Xa, kẻ làm “con trai” như cô cũng có thể chiêu dụ lớp lớp nhân tài có địa vị, cũng chính là dựa hơi cha dựa hơi của thế gia.
Nhưng vì sao cô lại không làm thế?
Vì cô vốn không có suy nghĩ ấy.
Nếu nhúng tay vào quá sớm thì sau sẽ rơi vào thế bị động.
Khương Bồng Cơ đã xác định rõ mục tiêu, vậy nên để đạt được mục tiêu ấy, cô cần lập ra một loạt kế hoạch.
Cân nhắc tới văn hóa của xã hội lúc này, cô quả quyết bác bỏ con đường dựa hơi cha nhanh gọn và tiện lợi này.
Ban đầu thì ngon ngọt dễ dàng đấy, nhưng đến giai đoạn sau thì sao?
Cô muốn bồi dưỡng những nhân tài thành cánh tay đắc lực của mình, chứ không phải bổ nhiệm những người trong đầu chỉ toàn huyết thống gia tộc.
Đừng thấy mấy thế gia thổi phồng dòng họ và huyết thống của mình ra sao, tuyên dương lòng trung thành của mình thế nào, trên thực tế, họ có thể vì lợi ích của bản thân và của gia tộc mà trong tình huống đặc biệt nào đó, có thể vứt bỏ hết khí khái, thận trọng hay đại nghĩa.
Họ như một viên thuốc độc với lớp vỏ ngọt ngào bên ngoài, khi mới nếm thử thì ngọt, nhưng rồi lớp vỏ ấy sẽ bị bào mòn dần, phô bày ra lớp nhân độc bên trong.
Nhìn bề ngoài đầy vẻ cám dỗ, nhưng ăn vào thì chỉ có chết.
Con đường mà Khương Bồng Cơ muốn đi, ắt sẽ đụng tới lợi ích trí mạng của thế gia, đó là giáo dục!
Thế gia, vì sao lại được gọi là thế gia?
Vì họ có tiền, có lương thực dồi dào, lũng đoạn giáo dục, khiến học hành trở thành đặc quyền của số ít người, gián tiếp lũng đoạn triều đình... Nhân tài đều xuất thân từ thế gia, một đời, hai đời, ba đời... và nhiều đời sau, quan trong triều lúc ấy, hoặc nhiều hoặc ít đều có quan hệ huyết thống hoặc thông gia với nhau, mà khi họ liên hợp lại thì làm gì còn chỗ cho bậc Đế vương nói?
Muốn xuống tay với họ sao?
Ha ha, họ thích thì xử luôn Đế vương cũng không phải chuyện khó.
Khương Bồng Cơ thực sự không chịu nổi thời đại ngu muội này rồi, ra đường gặp một trăm người thì phải chín mươi chín người mù chữ.
Ngoài giáo dục tri thức ra thì còn đất đai.
Nông dân Đông Khánh không cần cù chịu khó sao?
Họ rất chăm chỉ là đằng khác, chuyện này Khương Bồng Cơ rất rõ, làm việc từ khi trời còn chưa sáng đến khi mặt trời đã ngả về tây.
Đi sớm về khuya mà cả năm không tích được chút lương thực nào.
Rủi mà gặp phải thiên tai thì cả năm không thể ăn được một bữa no, khéo còn chết đói hàng loạt.
Dân chết đói khắp nơi, đây chỉ là một câu nói thôi sao?
Rõ ràng là địa ngục trần gian!
Nhưng vì sao họ chăm chỉ làm lụng như vậy mà cứ mãi ăn không no mặc không ấm?
Là vì đất đai cằn cỗi hay là do bóc lột thuế má quá nặng nề?
Đừng nghĩ Khương Bồng Cơ bị hệ thống cằn nhằn vì không ra ngoài mà không biết, thực ra cô có thể thông qua sách vở mà hiểu biết thời đại này, thông qua việc trò chuyện với nông dân mà hiểu thêm về cuộc sống của họ... Mà càng hiểu thêm, Khương Bồng Cơ càng xác định rõ con đường mình muốn đi là như thế nào.
Con đường này sẽ thật dài, nhưng cô sẽ cố hết sức lên kế hoạch và hoàn thiện nó.
Hiển nhiên một điều rằng, trên con đường mà cô chọn không có bóng dáng của các thế gia.
Nếu để thế gia tham gia vào thì giai đoạn về sau ắt sẽ gặp không ít khó khăn.
Cô muốn phổ cập giáo dục, khiến người người nhà nhà đều có thể đi học, đám thế gia đó sẽ tán thành sao?
Cô muốn cải cách ruộng đất, khiến tất cả những nông dân cần cù chịu khó sẽ có được cái mà họ đáng có, đám thế gia đó sẽ tán thành sao?
Những suy nghĩ này của cô đều động tới gốc rễ quan trọng của người ta, người ta lại không nhảy bổ lên phản đối!
Đến lúc ấy thì người ta nghe theo cô hay cô phải nghe theo người ta đây?
Với thân phận là con nhà thế gia mà nói, suy nghĩ của Khương Bồng Cơ thật sự là diệt tổ, đúng là quái thai.
“Tại sao?”
Liễu Xa kiềm nén hồi lâu mới run run hỏi.
Khương Bồng Cơ thản nhiên hỏi lại, duy nhất và một trong, phụ thân có thấy được sự khác nhau không?
Cô biết rất rõ, do ảnh hưởng từ bà mẹ hờ và đã được tiết lộ trước tình tiết, Liễu Xa đã chuẩn bị sẵn tâm lý với sự thật này rồi.
Riêng việc này, Liễu Xa toàn lực ủng hộ cô đi trên con đường ấy.
Vậy nên, cô muốn thẳng thắn nói rõ một lần với ông.
“Duy nhất... một trong...” Liễu Xa vốn thông tuệ, nghe vậy là hiểu ngay ra ý của Khương Bồng Cơ.
Cái gì thì được gọi là duy nhất?
Từ cổ chí kim chỉ có một.
Mà cái gì được gọi là một trong?
Là một trong hàng vạn chúng sinh.
Ý Khương Bồng Cơ muốn nói rất rõ ràng.
Cô muốn đạp lên thế gia, phổ cập giáo dục, cải cách ruộng đất, khai sáng cho dân chúng... Với nhóm người thế gia thì cô là kẻ đáng căm giận, nhưng với hàng vạn chúng sinh và những người ở tương lai thì cô là người duy nhất đi đến nước này.
Mà kẻ đến sau, không thể vượt qua được.
Khương Bồng Cơ bỗng cười, tự tin nói: “Nếu phụ thân cảm thấy con ngỗ nghịch bất hiếu, thì nhân lúc này đi, giờ vẫn còn kịp đấy ạ.”
Còn chưa đủ lông đủ cánh, Liễu Xa muốn đối phó cô thì cô còn đường chạy sao?
Đương nhiên, nếu Liễu Xa muốn giữ cô lại thì phải có khả năng ấy đã.
Liễu Xa nghẹn lời, chút lo lắng trong lòng đều biến thành bất đắc dĩ.
“Con thừa biết cha sẽ không làm hại con, mà nếu lo ngại thì con đã chẳng nói những lời này với cha nhỉ?”
Vì đã khẳng định rồi nên mới dám thẳng thắn như vậy.
“Với cha, không có gì quan trọng hơn mẹ con, con và hai anh trai của con.”
Tiếp nữa, dù thế gia có suy yếu, thì thân là hoàng tộc tương lai, kẻ nào có thể bạc đãi Liễu thị bọn họ chứ?
Liễu Xa là người thông minh.
Câu hỏi này tưởng như là một câu hỏi khó, nhưng thật ra là một câu cho điểm.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.