Chương trước
Chương sau
“Tinh tượng? Chiêm tinh? Mấy ngôi sao trên trời có gì hay đâu mà xem.... thế... ngươi có nhìn ra cái gì không?”
Mấy thứ chiêm tinh bói toán kiểu này, trong mắt cô đều không có căn cứ.
Nói chuyện chiêm tinh với một người từng tung hoành chinh chiến khắp các hành tinh, ngôi sao trong vũ trụ về thần tiên yêu quái, đang chọc cười ai vậy?
Từ Kha không biết suy nghĩ của Khương Bồng Cơ, cậu thành thật nói, “Kha không thông thạo thuật chiêm tinh, chỉ thấy sao Tử Vi có biến.”
Cậu không giống đám con cháu thế gia được ăn học đàng hoàng, số sách cậu đọc qua thậm chí có thể đếm hết trên đầu ngón tay, chứ đừng nói đến chuyện có danh sư chỉ giáo.
Có thể nói, trong một tháng ở Liễu phủ, số sách mà cậu được xem còn nhiều gấp mấy chục lần, mấy trăm lần trước đây,
Cơ sở nền tảng tích lũy vững chãi của thế gia, đám môn sinh nghèo hèn sao có thể so bì.
Từ Kha thậm chí còn không được tính là sĩ tử hàn môn, nhiều nhất chỉ có thể xem là một tiện dân xuất thân hèn kém mang tội trong người.
“Sao Tử Vi có biến? Giải thích tí xem nào?”
Khương Bồng Cơ ngước đầu nhìn lên bầu trời đầy sao, nhưng xem mãi mà chẳng nhìn ra được gì.
Từ Kha ôm gối chỉ lên ngôi sao sáng rực phía bên mé trời: “Lang quân, ngài nhìn xem, đó là sao Tử Vi, màu sắc lúc sáng lúc tối, xung quanh có một ngôi sao nhấp nháy, đó chính là Tai Tinh. Điều này có nghĩa là, bên cạnh sao Tử Vi - tượng trưng cho Đế vương có ẩn tàng hiểm họa.”
Khương Bồng Cơ cười phì: “Chẳng qua cũng chỉ là vài viên hằng tinh, sao có thể đối ứng thiên mệnh của con người, đúng là xàm.”
* “Hằng tinh” là các sao tự phát sáng và phát nhiệt, “hành tinh” không hề có khả năng này.
Từ Kha ngẩn tò te, sao có gì đó không đúng kịch bản?
Cậu nghiêng đầu sang liền thấy lang quân nhà mình đang ôm gối ngồi bên cạnh. Khuôn mặt người có chút mờ ảo dưới ánh trăng, chỉ có đôi mắt là sáng rực trong màn đêm
Khương Bồng Cơ nhẹ nhàng nói: “Chiêm tinh, theo ta thứ này không có chút căn cứ nào. Những ngôi sao phát sáng nhấp nháy đó chính là những hằng tinh, hoặc là mặt trời cách chúng ta vô cùng xa xôi, nhìn như xa tít tắp không cách nào đến gần, nhưng tương lai thì chưa chắc. Ngươi nói rằng sao Tử Vi tượng trưng cho Đế vương, nhưng hôm nay thiên hạ năm nước, tổng cộng có năm vị Đế vương, ngôi sao Tử Vi của ngươi rốt cuộc là đại diện cho vị nào?”
Từ Kha bị cô hỏi lại thì ngẩn ra, cậu trầm ngâm một lúc rồi nói: “Kha không biết tại sao lang quân lại nghĩ như thế, nhưng chiêm tinh chưa chắc là vô căn cứ. Người không biết thường chỉ xem cho vui, người biết thì nhìn ra bí ẩn sau đó. Còn về sao Tử Vi, theo Kha chỉ có một người duy nhất, còn lại đều là giả.”
Khương Bồng Cơ nghiêm túc lắng nghe, nghiêm túc đến mức Từ Kha cho là cô đã bị cậu ta thuyết phục.
Thế nhưng không ngờ, cô đột nhiên cười phì, vẻ mặt nín nhịn đến đau khổ.
“Hiếu Dư, ta đột nhiên phát hiện, ngươi dễ thương quá à.”
Khương Bồng Cơ cười lăn lộn, khiến Từ Kha cũng có chút xấu hổ
Cậu cắn răng, nén cơn tức hỏi: “Lang quân lại... lại chọc Kha sao?
“Không, không... ta hoàn toàn không có ý đó.”
Khương Bồng Cơ miệng nói như thế, nhưng mặt vẫn không nín được cười. Đến khi cô cười chán rồi mới nói, “Đế vương không đơn giản tới độ chỉ một ngôi sao có thế quyết định được, vận mệnh cũng thế.”
Cô tin lão hòa thượng họ Trần kia có thể nhìn thấy Tử khí của Đế vương, nhưng lại không tin đám Tử khí này có thể chứng minh được điều gì.
*Tử khí: khí màu tím - màu tượng trưng cho địa vị cao nhất.
Chẳng phải ngay cả lão hòa thượng cũng nói, Tử khí không thể đảm bảo tương lai cô có thể đăng ngôi vị cửu ngũ chí tôn sao?
Nói đến cùng thì những thứ này đều là hư ảo.
Một lúc sau, Khương Bồng Cơ mới nói: “Hiếu Dư, người nghèo muốn học hành rất khó à?”
Từ Kha dở khóc dở cười nói: “Lang quân hỏi vấn đề này, chẳng phải trong lòng đã biết rõ rồi sao?”
“Có lẽ vậy, lại thêm mười mấy hai mấy năm nữa, ai ai cũng đều có thể đi học, đây không phải là đặc quyền của một nhóm người nào hết.”
Từ Kha không ngờ cô lại nói ra những lời này, nhất thời không phản ứng kịp và cũng có chút chờ mong, nếu là như vậy thì đó nhất định là thời bình thịnh thế mà ai ai cũng mong đợi.
[Liên Minh Lão Phịch Thủ]: Đã sớm dự đoán trước rồi mà, phòng chiếu này sẽ còn chiếu dài dài, có lẽ là cả một đời. Tôi không phải là người kiên nhẫn, vốn tưởng theo được một hai tháng là drop rồi, nhưng giờ lại vẫn cảm thấy mình có thể kiên trì được tiếp, có lẽ là cả đời. Không vì cái gì khác, chỉ cần câu nói vừa rồi của bác Streamer: “ai ai cũng có thể đi học“. Tôi rất muốn được nhìn thấy một thời đại thái bình thịnh vượng như thế.
[Phái Đại Tinh]: Lại một lần nữa chứng minh, phòng chiếu này rất “chính phái”, cho dù bác Streamer là người không có liêm sỉ.
[Bác Gái Chia Cơm Căng Tin]: @ [Liên Minh Lão Phượt Thủ], đồ quỷ sứ, sao dám cướp lời thoại tỏ tình của mị với bác Streamer hả hả hả...?
[Nông Phu Sơn Tuyền Có Hơi Lạ]: Ế... ở đây có một đám điêu dân dám tranh sủng với bổn cung này, ban cho các ngươi mỗi người một trượng.
“Sẽ có, cái gì cũng có.” Khương Bồng Cơ nhìn trời nhắm thời gian, “Thế nhưng... đường cần phải đi từng bước, đi quá nhanh dễ vỡ “trứng“. Dù sao ăn một miếng cơm cũng không mập ra ngay được, muốn thực hiện được giấc mơ hoành tá tráng đó thì cần phải diệt bọn giặc cỏ này đầu tiên.”
Từ Kha đần thối mặt: “....”
[Liên Minh Lão Phịch Thủ]: Đắng lòng thiếu niên Từ Kha ngày nào cũng bị phũ.
[Yêu Tinh Cao Lương]: Đắng lòng +1, cứ có cảm giác bác Streamer thích đưa Từ Kha lên tận mây xanh sau đó dội cho gáo nước lạnh. Người bình thường chắc cũng bị làm cho mắc bệnh cụt hứng mà chết mất thôi.
[Chim Lớn]: Chắc như trái bắp, đây chính là thú vui quái ác của bác Streamer dành để thể hiện tình yêu với Từ Kha.
Phải tình yêu không thì không biết, nhưng thú vui quái ác thì chắc chắn rồi.
“Này, mặc vào, đừng để bị lạnh.”
Khương Bồng Cơ tiện tay quăng cho Từ Kha áo choàng mà tỳ nữ chuẩn bị cho cô.
Thời tiết hôm nay đã ấm lên rất nhiều, không ít người đã diện quần áo mùa xuân vải mỏng, Từ Kha cũng không ngoại lệ.
Thế nhưng cậu xem nhẹ tiết trời vùng núi, không khí ẩm ướt, cũng có chút lạnh thấu xương.
Cầm cái áo choàng, Từ Kha do dự một lúc lâu rồi mới choàng lên ngươi, lớp áo lót trong áo choàng được dệt từ lông thỏ, không dày, nhưng rất ấm, chỉ một lát là đã ngăn được cái rét lạnh, ẩm ướt bên ngoài vào cơ thể.
“Lang quân không sợ lạnh?” Từ Kha hỏi.
Khương Bồng Cơ cười nói: “Nhiệt độ thế này thì lạnh gì? Ta không phải là đứa con trai yếu đuối sợ lạnh.”
Từ Kha cúi đầu nhìn lại bản thân đang được đóng gói kín mít từ đầu xuống chân, rồi lại nhìn sang lang quân nhà mình đang ăn mặc vô cùng mát mẻ, cậu đột nhiên lặng im.
“Không nói nữa, đến giờ rồi.”
Cô vừa nói xong, Mạnh Hồn đã âm thầm chỉ huy một đội bộ khúc ẩn nấp trong bóng tối tiếp cận cổng trại.
Ngũ trưởng của đội bộ khúc này là Lộng Cầm.
Khương Bồng Cơ một tay cầm nỏ, một tay kéo dây rồi nhẹ nhàng lắp tên lên, nhắm chuẩn tháp canh cách đó 300m.
“Viu!!!”
Mũi tên được bắn đi vang lên tiếng xé gió nhẹ, cô bình tĩnh lắp mũi tên thứ hai vào.
Hai mũi tên bắn ra cách nhau không quá một giây.
Hai tên canh gác trên tháp canh nháy mắt bị bắn xuyên tim chết ngay tại chỗ, nửa người ngã rạp vắt ngang trên tháp, máu chảy lênh láng.
Cùng lúc đó, đội ngũ Lộng Cầm chỉ huy cũng ra tay.
Sau hai giây, bước chân Lộng Cầm đã đạp lên ba thi thể còn ấm, cô ngại ngùng cười với người của đội mình.
Cô vốn cũng không muốn giết người, nhưng cái cô luyện là thuật ám sát, nên thuận tay vặn gãy cổ người ta mất rồi.
Đội viên: “...”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.