Chương trước
Chương sau
Trước đây Quận thủ quận Hà Gian chỉ nghe nói, bây giờ được tận mắt chứng kiến, ông suýt chút nữa tức đến mức tăng xông.
“Quá quắt! Thật quá quắt! Mạnh thị đúng là khinh người quá đáng!”
Quận thủ* quận Hà Gian tức đến mức lật bàn, đám thịt mỡ trên người ông cũng rung rinh rung rinh theo động tác của ông, hàng ria mép suýt nữa thì dựng ngược.
*Quận thủ = Thái thú, đoạn đầu tác giả để Thái thú sau lại sửa lại Quận thủ. Đây là người đã đưa Khương Bồng Cơ từ trên núi về.
Nếu tính theo diện tích và dân số thì quận Hà Gian chỉ tương đương với một huyện nhỏ. Nhưng nếu nó đã có cái hậu tố “quận” rồi thì Quận thủ quận Hà Gian ông cũng là hàng thật giá thật, sao có thể để cho đám nô bộc nhà họ Mạnh sỉ nhục!
Thủ vệ áp giải đám người về phủ Quận thủ mặt mũi cũng xanh lét.
Gã cầm đầu cười gằn một tiếng rồi vỗ vai vị thủ lĩnh hộ vệ, đè thấp giọng nói: “Ta đã nói rồi, ngươi bắt ta thế nào thì phải tiễn ra ngoài thế ấy. Cớ gì cứ tự chuốc lấy nhục?”
“Đi thôi!”
Gã cầm đầu vẫy tay, những tên tùy tùng theo sau vênh váo đi ra khỏi phủ Quận thủ.
Phía đằng xa, Khương Bồng Cơ vén rèm xe lên lặng lẽ nhìn theo đám người kiêu căng như thể một đám gà chọi vừa mới thắng trận.
Tuy các khán giả không được chứng kiến toàn bộ quá trình cũng không thấy được đám người đó kiêu ngạo thế nào trong phủ Quận thủ, nhưng nghe thấy gã cầm đầu kia nói, không ít khán giả đều có bức xúc.
[A A A]: Không phục đâu bác Streamer ơi, tức đến mức xóc cả óc lên rồi. Thằng con của Lý Cương* cũng không ngang ngược bằng cái đám này, mà cái tên cầm đầu kia chẳng qua chỉ là người hầu của nhà họ Mạnh thôi mà lại vênh váo đến thế. Nhiệt tình tìm đường xuống địa ngục thế này thì nếu là phim truyền hình đảm bảo không sống nổi đến tập thứ hai.”
* Vụ tai nạn Lý Cương hay vụ “Ba tao là Lý Cương” là một sự kiện phát sinh từ tai nạn giao thông tại khuôn viên trường Đại học Hà Bắc. Tai nạn khiến cho nạn nhân nữ 20 tuổi bị thương nặng rồi chết tại bệnh viện, nạn nhân nam còn lại 19 tuổi, bị gãy chân trái. Người lái xe trong tình trạng xỉn rượu là Lý Khởi Minh, ngay sau khi gây tai nạn đã trốn thoát khỏi hiện trường để chở bạn gái mình về khu ký túc xá nữ. Sau đó Lý Khởi Minh bị các nhân viên bảo vệ ở trường bắt giữ, nhưng anh ta chống đối và nói: “Cứ kiện đi nếu dám. Ba tao là Lý Cương“. Lý Cương là Giám đốc Công An của thành phố Bảo Định.
[Kẻ Ẩn Nấp]: Lạnh lùng nói một câu, người ta không những sống đến tập thứ hai mà còn sống ra khỏi phủ Quận thủ được nữa kia kìa.
[Một Hạt Ngốc]: Ài, xã hội thời cổ đại nó trần trụi thế đấy, quyền thế đè chết người.
[Năm Tháng Trôi Qua Giữa Kẽ Tay]: Tức chết mất, tuy biết rằng cổ đại là nơi coi mạng người như cỏ rác nhưng mà không ngờ rằng tính mạng con người nó lại rẻ mạt đến thế. Trong cái sòng bạc đó ít nhất cũng phải hơn năm mươi mạng người đó!
[Bướm Xinh Tung Tăng]: @lầu trên, tui không đồng ý với thím, câu đó phải nói chính xác là: “Tính mạng của dân chúng y như cỏ rác, thậm chí còn không bằng cỏ rác”. Chỉ có những người có địa vị thì tính mạng mới đáng quý.
Bầu không khí trong kênh phát sóng trở nên nặng nề, cảnh tượng bọn họ nhìn thấy khi Khương Bồng Cơ dừng trước cửa sòng bạc đã khiến không ít khản giả không thể chịu đựng nổi mà thôi không xem nữa.
Nhưng, số người xếp hàng để chen vào kênh livestream lại có rất nhiều, vừa có người out ra, lập tức có người nhảy vào.
Khương Bồng Cơ im lặng quan sát một lúc, sau đó đột ngột lên tiếng.
[Streamer V]: Mọi người có sợ máu không?
Đám khán giả lập tức ngẩn ra, tại sao lại đột nhiên hỏi cái này?
[Streamer V]: Nếu như không sợ, tôi sẽ dạy cho mọi người tư thế giết người chính xác.
Ngay lập tức, cả kênh livestream chìm vào lặng im, phần bình luận cũng trống không.
Nhưng, chỉ một lát sau liền có hàng loạt comment “66666” bao phủ màn hình.
[Một Chiếc Là Thành Thuyền]: Nhiệm vụ tẩy não hàng ngày: Bị Streamer làm cho ngây người (hoàn thành 1/1)
[Bướm Xinh Tung Tăng]: Không nói cái khác, chỉ riêng sự hào sảng này của bác Streamer là đã đủ để em cho bác cả tá “66666” rồi.
[Một Hạt Ngốc]: Bác Streamer ơi, bác có thiếu đồ treo chân không, em nè, em nè, nhạc gì cũng nhảy!
Kênh livestream gần như đang sôi trào.
Khương Bồng Cơ nở một cười lạnh.
Không vui mà vẫn còn nhịn thì chỉ có “rùa đen” mà thôi!
“Về phủ!”
Từ phủ Quận thủ về đến Liễu phủ cũng không mất nhiều thời gian, Khương Bồng Cơ vừa về liền bảo người dắt ngựa ra cho cô luôn.
“Ta có chút chuyện phải ra ngoài, nếu như phụ thân có hỏi thì nói là ta sẽ trở về trước khi cửa thành đóng.”
***
Khương Bồng Cơ tránh những nơi có nhiều người qua lại, cưỡi ngựa ra khỏi thành một cách thuận lợi.
Nhìn thấy vẻ phẫn nộ trên gương mặt của lính canh cửa thành, trong lòng cô cũng có suy đoán: “Xem ra, bọn chúng vừa mới ra khỏi thành chưa được bao lâu.”
Kiểm soát ở cửa thành cũng không tốn mấy thời gian, cô nhanh chóng dắt ngựa qua, rồi lên ngựa đuổi theo đám người kia.
Chiến mã Bắc Cương lông trắng như tuyết, hình thể cân xứng, sở trường chạy đường dài, sức chịu đựng lớn. Ngoại trừ hôm nhã tập ra thì đây là lần đầu tiên cô cưỡi con ngựa này.
“Chắc chắn đang ở phía trước… nhưng địa hình quanh đây bằng phẳng, tiếp cận khoảng cách ngắn rất dễ bị lộ… đi đường vòng vượt lên trước đã…” Nhìn thấy những dấu chân ngựa hỗn loạn hằn sâu trên mặt đất, ánh mắt của Khương Bồng Cơ lóe sáng, cô kéo dây cương điều khiển con ngựa chạy theo một hướng khác.
***
Đám người tùy tùng Mạnh thị có hơn hai mươi người, đương nhiên không ai trong số chúng lại nghĩ rằng giờ phút này đang có người bám sát bọn chúng và đợi thời cơ để xuống tay.
Một tên tùy tùng có vẻ lo lắng hỏi gã cầm đầu: “Nếu như gia chủ trách tội chúng ta lạm dụng tên tuổi của nhà họ Mạnh thì sao?”
“Cái này làm sao gọi là lạm dụng được? Nếu không phải bị chặn lại ở Hà Gian thì chúng ta đã đến được trạm dịch* đầu tiên từ lâu rồi. Việc cấp bách bây giờ là phải mau chóng cứu được Nhị lang quân, trong lúc cấp bách như thế này mà bọn chúng còn dám dây dưa với chúng ta?”
*Trạm dịch: Ngày xưa đặt các trạm để truyền đưa văn thư hoặc là nơi nghỉ ngơi mua lương thực khi ai đó có việc đi xa, mỗi trạm có một chức quan coi giữ, gọi là dịch thừa.
Gã cầm đầu không nói gì, người trả lời là một tên tùy tùng khác, hắn ta lợi dụng tên tuổi của nhà họ Mạnh để tư lợi cũng không phải là lần một lần hai.
“Câm miệng hết cho ta! Cố hết sức chạy đến trạm dịch đầu tiên.” Gã cầm đầu mím môi nói, lòng nóng như lửa đốt.
Mấy tên khác nghe thế liền ngậm miệng, cố gắng thúc ngựa chạy thật nhanh.
Bởi vì bị trì hoãn nên bọn chúng không thể đến được trạm dịch gần nhất, cả người lẫn ngựa đều kiệt sức, cần phải nghỉ ngơi.
Gã cầm đầu nhìn sắc trời, nói: “Nghỉ ngơi tại chỗ.”
Gã ta ngồi trên chiếc ghế gấp nhỏ nghỉ ngơi, cả người ướt sũng mồ hôi, những người khác cũng có vẻ mệt mỏi.
Lúc biết được tin Mạnh Lượng đang ở Hà Gian, bọn chúng phi ngựa thâu đêm suốt sáng chạy thật nhanh đến Hà Gian, nhưng không ngờ lại đến muộn một bước.
Để có thể nhanh chóng đưa thư về đến Thương Châu, bọn chúng phải chạy gấp về Thương Châu.
Hay nói cách khác, bọn chúng đã một ngày một đêm chưa ngủ.
Bọn chúng vốn dự định đến trạm dịch gần nhất để nghỉ ngơi, chuẩn bị thêm lương khô, nước uống và cho ngựa nghỉ ngơi nhưng mà vẫn không kịp.
“Thủ lĩnh, hết nước rồi, cả lương khô cũng hết rồi…”
Nếu biết trước như thế này thì bọn chúng đã bổ sung các thứ cần thiết khi ở Hà Gian rồi, thật đúng là tìm ngược mà.
“Phái ba người đi tìm nước là được rồi. Nghỉ ngơi nửa canh giờ, nhớ đừng về muộn.”
Xung quanh quận Hà Gian có rất nhiều rừng núi nên không thiếu thú hoang, dựa vào thân thủ của mình, bọn chúng có thể săn thú lót dạ.
***
Ở một nơi khác, Khương Bồng Cơ đang nấp ở gần đó, cô có thể nghe rõ cuộc đối thoại của bọn chúng.
Quần chúng xem livestream đều tỏ ra hưng phấn, bọn họ đều có cảm giác kích động như thể phong ba bão táp sắp kéo đến.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.