Chương trước
Chương sau
Khương Bồng Cơ và Phong Cẩn trèo tường đến, nhưng lúc về lại đường đường chính chính ra bằng cửa lớn. Ngụy Uyên còn chuẩn bị xe ngựa cho bọn họ.
Chỉ là, chế độ giảm xóc của cái xe ngựa này không thể so được với xe của Liễu phủ. Biên độ lắc lư trên đường về có hơi lớn, khiến cho người ta khó chịu.
Phong Cẩn thở dài nói: “Không thể ngờ được, một quân tử như Mạnh Hằng thế mà lại có một đứa em trai xấu xa như vậy.”
“Cậu kết bạn mà còn xem em trai nhà người ta có phải là quân tử không à?” Khương Bồng Cơ nhếch mép cười lạnh.
“Chỉ là đáng tiếc thay cho Mạnh Hằng mà thôi.” Phong Cẩn rất nhạy cảm với tâm tình của người khác, biết Khương Bồng Cơ đang bất mãn không khỏi giải thích nhiều hai câu, “E rằng Lan Đình không biết, tuy Mạnh Hằng là con trai trưởng thuộc dòng chính Mạnh thị nhưng lại không được cha mình mình coi trọng. Ông ta cũng chưa bao giờ quan tâm đến cuộc sống của cậu ấy. Du với cậu ấy là đồng môn mấy năm, nếu như không phải ngẫu nhiên biết được cậu ấy là con trai trưởng dòng chính, thì có lẽ bây giờ Du vẫn còn tưởng cậu ấy chỉ là con cháu chi thứ của Mạnh thị.”
Khương Bồng Cơ nghiêng đầu nhìn Phong Cẩn, cậu ta nói tiếp: “Kỳ đánh giá ba năm một lần sắp tới này, luận về gia thế, học thức, tính tình, dung mạo, năng lực của Mạnh Hằng đều không hề kém cỏi. Nhưng em trai cậu ấy lại có hành vi như thế, nhất định sẽ có ảnh hưởng rất lớn đến phần đánh giá đức hạnh của cậu ấy...”
Chế độ tuyển chọn quan lại của Đông Khánh tuy có giống chế độ Cửu phẩm Quan giai*, nhưng sự khác biệt giữa hai chế độ lại rất lớn.
*Cửu phẩm Quan giai: trong các triều đại Trung Hoa hoặc Việt Nam trước đây, người ta phân định hệ thống quan lại trong triều đình thành hai ban văn, võ và chín phẩm (từ Cửu phẩm là phẩm hạng thấp nhất đến Nhất phẩm là phẩm hạng cao nhất). Chế độ quan lại hai ban, chín phẩm này có tên gọi là Cửu phẩm Quan giai và được áp dụng tại hầu hết trong các triều đại quân chủ Á Đông.
Sáu hạng mục đánh giá lớn trong kỳ đánh giá bao gồm gia thế, học thức, tính tình, dung mạo, năng lực và đức hạnh.
Khi Đông Khánh thành lập chế độ này mới được hình thành, ba hạng mục [học thức, năng lực, đức hạnh] được xếp đầu tiên, còn [gia thế, tính tình, dung mạo] được xếp phía sau.
Số điểm của ba hạng mục đầu sẽ chiếm 60%, ba hạng mục sau chiếm 30%, còn 10% cuối cùng là điểm tổng hợp do các quan giám khảo chấm.
Nhưng chế độ này chưa thực thi được bao lâu, dưới sự can thiệp của các thế gia đại tộc, ba hạng mục đầu biến thành [thế gia, đức hạnh, học thức], còn ba hạng mục sau biến thành [dung mạo, năng lực, tính tình]. Và cũng tăng tỉ lệ điểm của ba hạng đầu lên, quyền hạn của kỳ đánh giá cũng vì thế mà được tăng mạnh thêm một bước nữa.
Mục [đức hạnh] thuộc về ba hạng đầu, nhưng bởi vì Mạnh Lượng mà Mạnh Hằng vốn dĩ có thể có được đánh giá tốt sẽ biến thành kém.
Phản ứng trước đó của Phong Cẩn, ngoài việc không dám tin trên đời có kẻ bỉ ổi như thế ra. Còn vì một nguyên nhân khác nữa đó chính là tiếc thay cho người bạn đồng môn của mình.
Có thể vào được kỳ đánh giá, thì chín phần mười đều là con cháu nhà thế gia, khoảng cách giữa mọi người đều là rất nhỏ.
Đánh giá của phần [đức hạnh] đang từ tốt biến thành kém, nó sẽ có ảnh hưởng lớn đến mức nào?
Đủ để Mạnh Hằng vốn có thể lọt vào danh sách ba người đứng đầu rơi xuống mức trung bình, chẳng có gì nổi bật giữa mọi người.
Đáng tiếc, ai bảo cậu ta có một đứa em trai kéo chân sau như thế?
Thời đại này không thịnh hành kiểu “ai làm người ấy chịu“. Đức hạnh của Mạnh Lượng không ổn, thì điều đó có nghĩa là đức hạnh của tất cả đàn ông trong dòng họ Mạnh đều có vấn đề. Có quan hệ càng gần với Mạnh Lượng thì càng dễ bị liên lụy.
“Cậu lo lắng cho người ta thế để làm gì? Tốt xấu gì cũng là con cháu dòng chính của Mạnh thị, Mạnh thị không sụp đổ, cậu ta lúc nào cũng có thể làm lại từ đầu. Chỉ là một kỳ đánh giá mà thôi, có thể chứng minh được cái gì chứ?” Khương Bồng Cơ xì mũi khinh thường, “Hoài Du có thời gian nghĩ mấy cái đó, còn không bằng giúp ta nghĩ xem, lát nữa nên nói với cha ta thế nào để qua được cửa của ông ấy. Rời khỏi Lầu Nghênh Xuân mà không nói với ông ấy một câu...”
Phong Cẩn: “...”
Nói có lý đến nỗi cậu ta không cách nào phản bác được.
Kết quả của kỳ đánh giá đúng là chỉ có thể ảnh hướng đến quan chức mới bước chân vào chốn quan trường, chứ không ảnh hưởng đến tiền đồ sau này. Mạnh Hằng không được cha mẹ mình yêu thương đến mấy đi chăng nữa, thì cũng vẫn là người thừa kế của Mạnh thị, sau này phải thừa kế hương khói của gia tộc. Có Mạnh thị chống lưng, quả đúng là cũng không thể kém đi đâu được.
Khương Bồng Cơ âm thầm liếc vẻ mặt đang nghệt ra của Phong Cẩn, trong bụng cười mãi không thôi.
Các thế gia xúm lại đùa bỡn triều đình, Đông Khánh làm sao có thể không loạn?
Quận Mạnh của Thương Châu, chỉ là một mồi lửa nho nhỏ khởi đầu thôi. Tuy là yếu ớt nhỏ bé nhưng ai có thể đoán được liệu nó có tiềm năng biến thành ngọn lửa lớn rồi cháy lan ra khắp nơi hay không?
“Liễu Quận thủ không phải là người thường, hai chúng ta làm sao có thể qua mắt được ông ấy?”
Phong Cẩn lắc đầu, khuyên Khương Bồng Cơ chấp nhận số phận đi.
Khương Bồng Cơ “xì” một cái: “Nếu như Hoài Du nói thế thì ta lại có một ý tưởng khác... Lát nữa ta sẽ nói với cha ta, Hoài Du bảo muốn đến xem một thanh quan* muốn bán thân ở một lầu gần đây, thuyết phục ta đi cùng cho vui, đi vội quá, lại sợ cha ta trách cứ nên không báo trước.”
*Thanh quan: chỉ những hoa nương, kĩ nữ chỉ bán nghệ không bán thân, còn trinh trắng.
Phong Cẩn nghe xong liền há hốc miệng, đây... đây là định đổ hết tội lỗi lên đầu cậu đó hả???
“Lan Đình!!!”
Gò má của Phong Cẩn đỏ bừng lên, cậu ta chưa từng gặp ai vô lại như thế này.
“Đùa tí thôi mà, Hoài Du tưởng ta làm thế thật à?” Khương Bồng Cơ tỏ vẻ ta đây rất thất vọng đau lòng, còn phối hợp với động tác “Tây Thi đau đớn ôm tim”, khiến cho Phong Cẩn muốn tức cũng không xong, không không tức thì lại cảm thấy khó ở!!!
“Người ta nói con trai của Liễu Xa hành vi phóng túng, không có nề nếp, quả đúng là cũng có lý.”
“Trẻ không chơi, già hối hận, giờ mà không phóng túng đợi đến lúc già rồi có muốn phóng túng cũng không được đâu.” Khương Bồng Cơ dường như không nghe ra lời chế nhạo trong giọng của Phong Cẩn, ngược lại còn mặt dày giáo huấn lại đối phương, “Không phải ta nói cậu đâu, nhưng mà còn trẻ mà cứ làm như mình đã nhìn thấu hồng trần. Làm việc gì cũng như mấy lão già, đi đường còn nhẹ nhàng hơn mấy cô nương, nói chuyện thì nhỏ nhẹ dịu dàng...”
Khóe môi Phong Cẩn giật giật, không cam chịu yếu thế mà phản kích lại: “Nếu như cô nương đó là Lan Đình, thì quả thật... đúng là ta dịu dàng hơn.”
Khương Bồng Cơ: “...”
Quần chúng ngồi cắn hạt dưa trong phòng chiếu xem hai vị thiếu niên xinh đẹp bóc mẽ nhau, đồng loạt tỏ vẻ vừa bị nhét đầy mồm thức ăn rồi.
[Lan Tàn Nhưng Ngọc Không Nát]: Hà hà hà, Phong shota bị bác Streamer bắt nạt lâu như thế cuối cùng cũng vùng dậy được một lần.
[Hôm Nay Não Mày Đã Tàn Chưa]: Thím lầu trên nói gì thế, rõ ràng là bác Streamer đang yêu chiều nhìn Phong shota cãi bướng cơ mà?
[Tại Hạ Diệp Lương Thần]: Bạn chèo thuyền Streamer - lưu manh công với Phong Cẩn - dịu dàng thụ. CP không thể đảo ngược, bác Streamer vĩnh viễn là công.
[Tại Hạ Long Ngạo Thiên]: Đúng thế, đúng thế, tất cả tiểu thụ có ý đồ phản công đều là cọp giấy hết.
[Liên Minh Lão Phịch Thủ]: Thanh mai - Streamer tổng công x Trúc mã - Hoài Du tổng thụ. CP này phối hợp với hình ảnh bác Streamer yêu chiều mỉm cười... hù, ăn đủ luôn!
[Bần Đạo Thấy Hoa Cúc Của Thí Chủ Có Độc]: Vớ vẩn! CP của bác Streamer là mị, bác ấy yêu mị mà, một đêm chín lần nha (*/ω*)
Đối với đám khán giả có độc này, cho dù có là Khương Bồng Cơ... đôi khi cũng thấy cạn lời.
Nói thật, đây chính là lần đầu tiên Phong Cẩn đề cập đến giới tính của Khương Bồng Cơ.
“Hoài Du, thực ra ta có một chuyện không sao hiểu được. Cậu rõ ràng biết ta là nữ, nhưng tại sao vẫn muốn kết bạn với ta?”
Phong Cẩn u oán liếc cô một cái, không chút khách khí nói: “Ngoại trừ cái thân thể này ra, thì Lan Đình có chỗ nào giống con gái?”
Này cũng không thể trách cậu ta thường xuyên quên mất giới tính của đối phương. Bạn bè là bạn bè, nào đâu cần để ý đến giới tính ra sao, chỉ cần quan tâm đến tính cách có hợp nhau không thôi.
Khương Bồng Cơ nhìn cái màn hình toàn là ha ha ha, nhướng mày nói: “Nói năng khiếm nhã.”
*Khiếm nhã = vô duyên.
Phong Cẩn tiếp lời: “Tùy người mà nói.”
Khương Bồng Cơ: “...”
Hôm nay tên này không uống nhầm thuốc đấy chứ? Thiếu ăn đòn đến thế à?
May mà Khương Bồng Cơ cũng là một người có tâm lý mạnh mẽ, chút châm chọc này của Phong Cẩn căn bản là không tạo thành đả kích gì đối với cô.
Còn về đám khán giả thích hóng hớt kia, cô không đánh giá gì hết.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.