Chương trước
Chương sau
Trong lòng Phong Cẩn lúc này rất hoang mang, không biết phải làm sao cho đúng.
Ở một nơi khác, Khương Bồng Cơ đến khuê phòng của một trong hai cô gái liền phát hiện cách bày trí trong phòng cũng khá ấm áp tao nhã, cả căn phòng đều toát lên hơi thở của thiếu nữ.
“Trong người không khỏe thì uống ít nước đường đỏ rồi ngủ sớm.” Khương Bồng Cơ nói với cô gái có vẻ ngoài yêu kiều cũng chính là người được gọi là Hạ Nhi, “Hay là, ta bảo người mang canh bổ máu lên cho tỷ tỷ nhé?”
“A?”
Hạ Nhi vốn tưởng Khương Bồng Cơ đến đây là để mua vui, nhưng không ngờ lại nghe được câu này. Xuân Nhi đứng bên cạnh cũng ngỡ ngàng.
“Đến tháng rồi mà cũng không chú ý.” Khương Bồng Cơ cười nói, “Mấy ngày này phải tránh uống rượu, không thể ăn những đồ có tính hàn.”
Khương Bồng Cơ không biết phụ nữ thời đại này ứng phó ra sao với mỗi lần đến tháng, dù sao cũng sẽ không đơn giản như thời của cô, “Ta không biết con gái sẽ xử lý tình huống này như thế nào, thế nên mới gọi cả hai người ra đây. Làm phiền Xuân Nhi giúp cô ấy vậy.”
Mùi máu tanh trên người Hạ Nhi càng lúc lại càng nồng, dưới ánh nhìn chăm chú của Khương Bồng Cơ gương mặt trắng trẻo đỏ bừng lên như thể sắp cháy đến nơi.
Con gái ở cái chốn này, đại đa số kinh nguyệt đều không đều, có nhiều người còn mắc vài bệnh vặt đáng xấu hổ nữa. Ví dụ như Hạ Nhi, kinh nguyệt mỗi tháng của cô phần lớn đều không hề có quy luật, lúc bị còn đau bụng và chân tay lạnh toát, ngay cả răng hàm cũng thấy đau ê ẩm.
Hạ Nhi ngượng ngùng điều chỉnh lại tư thế ngồi, nhưng mà chỉ một động tác nhỏ thôi cũng dẫn đến những cơn đau co rút, khiến cô vừa thẹn lại vừa hoảng.
Khương Bồng Cơ thấy biểu cảm của hai người thì đứng dậy đi ra ngồi đằng sau bức bình phong, góc nhìn này cũng có thể vừa vặn che khuất được tầm nhìn của camera quay livestream.
[Á Á Chân Đau]: Còn tưởng bác Streamer định ứ hự ứ hự với mấy cô em chứ, ai ngờ được mấy em ý lại đến tháng >.<
[Một Thời Cũ]: Tui muốn xưng tội, vừa nãy khi Streamer rời khỏi phòng riêng với hai cô này, tui còn tưởng là sẽ diễn cảnh 18+ cơ, không ngờ lại là vì cái này. Tuy rằng không giống với trong tưởng tượng, nhưng Streamer săn sóc quá, ước gì tui có bạn trai như Streamer.
[Vạn Lần Đừng Có Là Cải Muối Ô Giang]: Cùng xưng tội +1
[Nhất Tiếu Khuynh Thành]: A hi hi hô hô ha ha, tuy rằng bạn biết cười vào lúc này là rất vô nhân đạo. Nhưng nếu Streamer mà là nam thì chắc uất đến hộc máu mất. Đang chuẩn bị hự hự với mấy cô em thì dì cả của người ta đến ha ha ha...
[Streamer V]: @Nhất Tiếu Khuynh Thành, nói thế cũng không đúng. Nếu như tôi mà là nam, có gặp phải tình huống này cũng chưa chắc đã uất hộc máu, dù sao vẫn còn có hai cái đùi hoặc là “ngũ cô nương” giải sầu mà. Không được nữa thì cũng có thể cầm thú hơn một tẹo, ví dụ như “kiếm tắm máu đào” chẳng hạn... đương nhiên, hành vi này rất thất đức.
Ha ha, một đám tay mơ còn muốn đọ độ đen tối với cô. Khương Bồng Cơ trong bụng cười thầm, yên lặng nhấp một ngụm trà theo dõi tiếp.
Nhưng mà, khu bình luận lại lần nữa đổi gió.
[Vạn Lần Đừng Có Là Cải Muối Ô Giang]: Giỏi, bác Streamer nhà ta giỏi lắm! Không ngờ bác lại là một người bẩn bựa như thế đấy!
[Ánh Tà Dương]: Uuuu... Lão phịch thủ - Streamer lái xe lửa đi qua nè, mọi người có nghe thấy tiếng gì không?
[Kẻ Đột Nhập Đen Đủi]: Tiếng của sự bẩn bựa =)))
[Liên Minh Thất Tình]: Tui ngất đây, tui thế mà lại ngồi xem một nữ Streamer giở trò lưu manh >.<
[Bách Quỷ Dạ Hành]: Giờ trò lưu manh thì có làm sao? Nếu như bạn trai tui có thể giống như Streamer... không, chỉ cần bằng một phần mười của Streamer thôi thì ngày nào bạn cũng có thể nện nó được. Không chơi lưu manh tui còn không thích ấy. Mấy người không hiểu đâu, lật người *** như thế mới sướng!
Khương Bồng Cơ liếc mắt nhìn bình luận của Bách Quỷ Dạ Hành, cẩn thận suy nghĩ thì cảm thấy rất “hàm súc“.
Không bao lâu sau, tấm bình phong được nhẹ nhàng kéo ra, Hạ Nhi đã thay quần áo mới, nhưng gương mặt vẫn còn ửng hồng.
“Lang quân, hôm nay thân thể của nô không được tiện, e rằng không thể hầu hạ lang quân.”
Xuân Nhi tiếp lời: “Nếu lang quân không chê tấm thân bồ liễu của nô, có thể…”
Khương Bồng Cơ lắc đầu cười khẽ, vẻ mặt của đối phương thoắt cái liền trở nên trắng bệch.
“E rằng hai vị cô nương đã hiểu lầm rồi, ta không có ý đó.” Khương Bồng Cơ giơ tay lên ra hiệu, ý bảo đối phương ngồi xuống, vẻ mặt vẫn dịu dàng như cũ, “Có thể nhìn thấy hai vị cô nương như thế này trong lòng đã cảm thấy vui vẻ thỏa mãn rồi. Nếu như có những hành động khác chẳng phải là đã khinh nhờn sự tốt đẹp này? Nam nữ vui vẻ ân ái thì dễ, nhưng tri âm tri kỷ mới khó cầu.”
Xuân Nhi, Hạ Nhi cũng không lớn, nhưng đều bị tú bà mua về dạy dỗ từ bé, mấy năm lăn lộn trong chốn phong trần, dạng người gì mà chưa từng gặp? Là thật lòng hay giả dối, vốn dĩ không qua được mắt các cô.
Người đời thường hay nói “kỹ nữ vô tình, con hát vô nghĩa”, chẳng phải là vì các cô đã sớm nhìn thấu bản chất dối trá của những người xung quanh sao?
Anh giả vờ thì tôi đóng kịch thôi.
Muốn dùng giả dối để đổi lấy chân tình, lại còn là chân tình của gái chốn phong trần nào đâu có dễ đến thế?
Có lời đường mật nào mà các cô chưa từng được nghe?
Nhưng tất cả đều chỉ là gió thổi qua tai, nghe chơi thôi chứ không coi là thật.
Cơ mà, khi nghe được những lời này của Khương Bồng Cơ bọn họ lại vô thức lựa chọn tin tưởng, đợi đến lúc tỉnh táo lại thế nhưng cũng không cảm thấy có gì sai trái.
Hạ Nhi lớn tuổi hơn, cười khổ nói: “Lời này của lang quân đã đề cao bọn nô rồi, nô chẳng qua chỉ là tàn hoa bại liễu, nào đâu đáng để lang quân tán thưởng như thế?”
“Người ta thường hay nói, mỹ nhân đẹp từ cốt cách chứ không phải là vẻ bề ngoài, nhưng ta lại cảm thấy mỹ nhân đẹp ở nội tâm chứ không ở cốt cách. Dáng vẻ bề ngoài là do trời sinh, cha mẹ trao cho, không ai có thể thay đổi được, nhưng phẩm hạnh và tâm tính là do tự bản thân mình có. Hai vị cô nương dù thân ở trong chốn hồng trần, nhưng tâm lại trong sạch như nước, làm sao có thể không đẹp được?”
Những lời này của Khương Bồng Cơ không đơn thuần chỉ là khen ngợi mà có căn cứ.
Các cô nương trong chốn này đa phần đều nuôi dạy từ bé, ngoài trừ những trường hợp cực kì cá biệt như có vẻ đẹp trời cho, vừa nhìn là biết mầm non có tiềm lực, thì rất nhiều cô gái khác đều bị coi như tỳ nữ. Động một cái là mắng là chửi, gần như bị coi là mắt xích thấp kém nhất trong chuỗi thức ăn mang tên “lầu xanh“. Không chỉ phải đối mặt với những hạnh họe và sàm sỡ của các thể loại khách hàng, còn phải chịu đựng sự chì chiết của các cô nương mà mình hầu hạ. Nếu như không may gặp phải ai đó có tính cách thô bạo thì có khi còn mất mạng.
Khứu giác của Khương Bồng Cơ luôn nhạy bén, lúc nãy khi đi ngang qua tỳ nữ đứng đợi hầu trong đại sảnh, cô ngửi thấy mùi thuốc từ trên người đối phương. Tuy đối phương bước đi vững vàng, nhưng thăng bằng của cơ thể lại không được tự nhiên, điều này nói lên, trên người đối phương đang có chỗ nào đó bị thương và đã được bôi thuốc.
Bởi vì cô cũng không quen với các vị thuốc của thế giới này cho nên cũng không thể ngửi ra thành phần của nó, nhưng trong đó có một vị vừa hay là một trong những vị thuốc mà Kế phu nhân hay sử dụng. Tuy rằng giá trị không cao nhưng không phải là loại mà những tỳ nữ kiểu này có thể dùng được.
Nếu như tỳ nữ này được coi trọng tới mức có thể được dùng được loại thuốc này trị thương, thì cái lầu xanh này sao có thể để mặc cho khách khứa tùy ý làm nhục cô ta?
Điều này là không thể.
Vậy thì nó ở đâu ra?
Mãi cho đến khi Khương Bồng Cơ ngửi thấy mùi phấn son do Xuân Nhi tự điều chế ở trên người mình, thế mới có đáp án.
Cho dù xuất phát từ lòng thương hại hay tâm lý đồng bệnh tương liên, có thể đưa tay giúp đỡ người yếu thế hơn mình thì bản thân nó đã là một loại lương thiện.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.