Chương trước
Chương sau
Liễu Xa lặng lẽ tự kiểm điểm bản thân, sau đó mới xấu hổ đẩy thiếu nữ yêu kiều đang định sáp đến gần mình ra, “Ngươi sang bên kia hầu hạ, ta không cần.”
Khương Bồng Cơ cầm quạt cười: “Đùa thôi mà, chọn mấy khúc hát nhẹ nhàng thư giãn một chút là được.”
Nói rồi, cô cầm quạt nâng cằm cô thiếu nữ yêu kiều lên, nhìn vào đôi mắt long lanh đưa tình của đối phương. Quả nhiên là một đôi mắt thu thủy cực kỳ xinh đẹp, nhiều thêm một chút long lanh thì lại có vẻ quá nhu nhược, ít đi một chút thì lại có vẻ quá vô hồn.
Thế là, Khương Bồng Cơ nói với Liễu Xa với vẻ hơi phàn nàn, “Phụ thân thật đúng là không hiểu phong tình, tại sao có thể từ chối tình cảm sâu đậm của một cô nương có dung mạo xuất chúng... một cách thô bạo như vậy chứ? Có từ chối cũng phải khéo léo, nói thẳng ra như thế chẳng phải đã làm tổn thương đến tấm lòng của người ta?”
Liễu Xa nhìn Khương Bồng Cơ với ánh mắt, con lại muốn làm cái trò gì thế?
Từ lúc đến Lầu Nghênh Xuân, ông phát hiện ra con gái bắt đầu quen cửa quen nẻo mà tự buông thả bản thân, điều này khiến cho ông rất lo lắng.
Khương Bồng Cơ thấy đủ rồi liền thôi, nếu như đùa quá trớn quá, đến lúc về Liễu Xa không chịu thanh toán thì làm thế nào?
Đến lầu xanh xõa không sao, nhưng xõa xong mà lại không trả tiền... thì quá đáng quá.
“Ồ, vị tỷ tỷ có dung mạo tựa như tiên nữ này, trên người dùng gì mà nghe mùi thơm thế?”
Liễu Xa không để ý đến một lúc thôi, Khương Bồng Cơ đã trở nên thân thiết với hai cô nương kia, nói cười với nhau trông có vẻ rất thân mật.
Khương Bồng Cơ sán lại gần cô thiếu nữ xinh xắn, kề sát đầu vào hõm cổ của đối phương, nhìn từ ngoài vào thì trông giống như cô đang ngả vào nằm trong lòng của đối phương, tư thế của hai người cực kỳ thân mật.
Liễu Xa nhìn cảnh đó xong lại càng thấy đời không còn gì luyến tiếc.
Thiếu nữ xinh xắn đỏ bừng hai má, khe khẽ đáp lời: “Phấn son mà nô dùng đều là do tự mình đều chế.”
“Tự điều chế? Mùi thơm này quả thật vô cùng riêng biệt, thơm mà không ngấy, nồng mà không hắc, lưu mãi không tan, thật thơm.”
Khương Bồng Cơ lại cẩn thận ngửi lại lần nữa, nếu như để ý kỹ sẽ phát hiện ra trong mắt cô chợt hiện sự hứng thú nho nhỏ, dường như đã tóm được chứng cứ gì đó.
Cái mùi này có hơi quen quen nha.
“Lang quân thích thì tốt, nô cũng thích nữa.” Thiếu nữ xinh xắn thấp giọng e lệ nói, gương mặt tràn đầy vẻ thẹn thùng.
Vóc người của thiếu nữ này cũng chẳng cao hơn Khương Bồng Cơ là bao nhiêu. Khi cô hơi cúi thấp đầu xuống sẽ vừa khéo để hở ra một khoảng cổ trắng ngần, động tác này... quả thật có thể khơi lên dục vọng trong lòng của mọi gã đàn ông.
[Pudding Không Phải Là Pud-ding]: Nhìn cảnh tượng này đột nhiên nghĩ đến một câu, cảm thấy hợp cực kỳ. Nhất là cái cúi đầu đầy dịu dàng vừa nãy ấy, giống như một đóa hoa sen thẹn thùng trong cơn gió lạnh...
[Mạnh Lên Đừng Ngừng]: Cho xin, có xinh thế xinh nữa cũng là kĩ nữ, loại kĩ nữ ai cũng có thể lấy làm chồng thì hoa sen cái gì, xứng sao!
[Xấu]: Lầu trên ăn nói cái kiểu gì thế hả? Có chỗ nào chọc trúng điểm G của mày à? Xem livestream thì im lặng mà xem giùm đi, làm như mình sạch sẽ lắm ấy mà đi nhục mạ người khác!
[Tịch Nhan]: Đúng thế, thím thì cao quý vào đâu mà khinh bỉ các cô ấy?
[Lan Tàn Nhưng Ngọc Không Nát]: Trước khi khinh bỉ công việc của các cô ấy thì phải cân nhắc đến bối cảnh của thời đại đã. Đổi sang suy nghĩ ở một góc độ khác đi, đừng có ở đó mà sủa bậy, phép lịch sự tối thiểu đâu rồi?
[Mạnh Lên Đừng Ngừng]: Ha ha, một đám thánh mẫu xàm lol, nếu thật sự có lòng thương người thì tại sao chúng mày không đề nghị Streamer đi chuộc hết bọn họ ra? Mồm thì lúc nào cũng lèo nhèo nọ kia, nói trắng ra thì chỉ là cái lũ chỉ biết nói miệng. Tao nói sai chỗ nào, lũ con gái đó vốn dĩ đã là kĩ nữ, là lũ điếm dạng h*ng là kiếm được tiền, con Streamer này cũng là điếm.
Khương Bồng Cơ cau mày nhìn kênh livestream đột nhiên loạn xà ngậu, lửa chiến lan đến cả cô rồi.
[Thu Nguyệt Vô Biên]: Kỹ nữ vô tình, con hát vô nghĩa, thật không hiểu mấy người lao nhao tranh cãi mấy thứ này có tác dụng gì, Streamer người ta còn chẳng nói gì kìa kìa.
Nếu như không kiểm soát thì chắc kênh livestream sẽ biến thành chiến trường, tuy rằng Khương Bồng Cơ không đếm xỉa đến những lời nói đó nhưng đối với những khán giả này cô cũng có một sự hiểu biết nhất định. Một khi tâm trạng bọn họ đã trở nên kích động thì những lời ghê tởm thế nào cũng nói ra được, nhìn thấy mà phiền.
[Streamer V]: Đứng từ góc độ nghề nghiệp mà nói thì các cô gái này cũng được coi như là những người phụ nữ có công ăn việc làm nuôi tự sống được chính mình. Chưa kể, trong cái thời đại gian khổ này sinh tồn vốn không hề dễ dàng. Ở bên ngoài những chuyện như bán con đợ cái, đổi con cho nhau ăn không hề thiếu. Bọn họ tuy bị người khác khinh bỉ vì cái nghề nhưng chất lượng cuộc sống của họ lại rất tốt. Tôi không cảm thấy những người xung quanh có lập trường gì để khinh bỉ họ cả, chỉ có thể nói mỗi người có một cách nghĩ khác nhau, không tán đồng cũng được, nhưng xin hãy tôn trọng nhau.
Khương Bồng Cơ có lúc không thể hiểu nối tư tưởng của người thời đại viễn cổ và cận cổ đại, ví dụ là như bây giờ.
Trong thời đại của cô, những ngành nghề này đã được hợp pháp hóa từ mấy ngàn năm rồi, thậm chí có cả một chuỗi ngành công nghiệp hoàn chỉnh của riêng mình. Đứng từ góc độ pháp luật Liên Bang mà nói thì, đây là chuyện phù hợp với nhân quyền, bởi vì mỗi người đều có quyền lợi chi phối cơ thể của chính mình, đó chính là tài sản mỗi người sinh ra đã có. Thế nên cô thực sự không thể hiểu nổi rốt cuộc tại sao những khán giả trong kênh livestream lại có thể tranh cãi nhau vì vấn đề này.
Trong lúc Khương Bồng Cơ ngẩn người, vị thiếu nữ xinh xắn bên cạnh chớp mắt với cô, mặc dù tuổi tác không lớn nhưng mà lại có được sự pha trộn giữa sự ngây ngô và thành thục, “Lang quân thích mùi hương này?”
“Trước đây đã từng ngửi thấy, cho nên khi ngửi được mùi hương trên người tỷ tỷ mới cảm thấy quen thuộc một cách đặc biệt. Chẳng qua... tuy mùi hương này có thơm nhưng trong mắt ta lại không bằng một phần vạn dung nhan của tỷ tỷ, dáng vẻ này ta cứ cảm thấy dường như đã từng gặp trong mơ rồi.”
Mặt mũi Liễu Xa lạnh tanh ngồi uống trà, nếu như trước mặt là con trai, ông có thể quăng cho nó một quyển Xuân Cung Đồ hoặc tìm một thanh quan* “giải ngố” cho nó là xong.
*Thanh quan: chỉ những kĩ nữ bán nghệ không bán thân.
Nhưng mà, trọng điểm ở đây là - ông chỉ có con gái!!!
Nói một câu thô tục thì tới lầu xanh chơi không sao cả, nhưng mà con gái à, con có “công cụ gây án” không vậy???
Cô gái bị Liễu Xa đẩy ra thấy mình bị xem nhẹ, đương nhiên sẽ không thể cứ bỏ qua như thế, cô nàng lấy khăn che miệng sẵng giọng nói: “Lang quân chỉ lo cười đùa với muội muội, chẳng lẽ là quên nô rồi sao?”
“Làm sao mà quên được? Rõ ràng là tỷ tỷ không để ý đến ta, bằng không tại sao lại ngồi cách xa như thế.”
“Vậy... bây giờ thì sao nào?” Nói rồi, đối phương sán lại ngả đầu vào vai Khương Bồng Cơ, “Như thế này thì lang quân còn trách nô không quan tâm nữa không?”
“Thích còn không kịp, sao nỡ trách chứ?”
Liễu Xa ngồi chết lặng nhìn con gái mình ghẹo gái: “...”
Đúng lúc ông còn đang lo con gái mình có khi nào sẽ trực tiếp tiến hành thêm một bước nữa với hai cô nương này thì ngoài cửa đã vang lên giọng nói hốt hoảng của tú bà, “Lang quân, Hạ Nhi và Xuân Nhi đang phục vụ quý nhân ở bên trong, không thể...”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.