Chương trước
Chương sau
Liễu Xa hiền hòa nói: “Âm dương hòa hợp chính là đạo lý làm người xưa nay, có gì mà đáng xấu hổ hay phải né tránh?“.
Khương Bồng Cơ đã không còn lời nào để nói, cô mà mở miệng ra nữa thì chỉ sợ “ông bô hờ” này sẽ về phòng lấy hai bức Xuân Cung Đồ* quăng cho cô mất.
*Xuân Cung Đồ: Chỉ những tập sách có hình dạy chuyện sinh hoạt vợ chồng thời xưa.
Phụ thân đại nhân à, có phải người đã quên mất giới tính của con mình rồi không?
Liễu Xa đột nhiên vỗ bàn nói: “Chọn tới chọn lui không bằng chọn luôn lúc này, chúng ta đi luôn hôm nay.”
Gương mặt của Khương Bồng Cơ lúc này đã không thể giữ nổi biểu cảm bình tĩnh, trong lòng âm thầm phỉ nhổ với Hệ thống, “Sao tao cứ có cảm giác như đang ở một thời “viễn cổ nhái”? Tính cách của Liễu Xa như thế này thì làm sao có thể sống được trong cái thời này được?”
Hệ thống lại bắt đầu giả chết, dù sao chuyện Cổ Mẫn xuất hiện ở thời đại này ít nhiều cũng có liên quan tới nó.
“Thôi được rồi, chọn ngày không bằng chọn luôn bây giờ. Tối nay thực hiện livestream giao lưu 100% luôn đi, đỡ lần sau tao lại phải đi lần nữa.”
Thế là, các khán giả trong phòng chiếu vô cùng ngạc nhiên khi phát hiện kênh livestream vừa mới đóng hai tiếng trước giờ lại mở ra. Đã thế lại còn có thêm một cột bình chọn để khán giả bỏ phiếu đánh giá về sự hài lòng.
Bọn họ kéo tiêu đề phụ của kênh livestream ra thì thấy nội dung lại là “Một đêm dạo chơi ở lầu xanh thời viễn cổ”!
[Pudding Không Phải Pud-ding]: Ố mai gót, khó lắm mới chen được vào trong phòng chiếu này một lần thế mà lại may mắn gặp đúng hôm livestream nội dung “bom tấn“.
Giới hạn số lượng người xem chỉ có 3,000, nhưng mà người muốn xem livestream thì rất nhiều thế cho nên không ít khán giả đều xem livestream của Khương Bồng Cơ thông qua các clip được thu lại. Cho dù chưa một lần chen được vào phòng chiếu nhưng lại có ấn tượng rất sâu sắc đối với Streamer có phong cách kỳ quái này.
[Khổng Tước Đông Nam Phi]: Bác Streamer định livestream cảnh tạo người dư lào hở? Có bị block không đó? Lần trước ở trên Cá Nướng* có một Streamer livestream cảnh tạo người, cơ mà chưa được bao lâu thì đã bị ban quản trị block rồi, sau còn bị công an mời lên đồn uống trà cơ...
*Cá Nướng: một app chuyên dùng để livestream của Trung Quốc.
[Gió Mát Có Tình]: Cho xin, Streamer này siêu lắm đó! Tui có họ hàng làm bên app Cá Nướng, anh ta bảo là bên kỹ thuật bọn họ căn bản là không tra được IP của cái phòng chiếu này, lại càng không thể block nổi...
[Thu Nguyệt Vô Biên]: Nói cách khác thì là... hì hì hì... Streamer mà muốn livestream cảnh rate 18+ thì chúng ta có thể xem thoải mái đúng hem?
[Mạnh Lên Đừng Ngừng]: Không phải chứ? Streamer này nhìn như còn chưa thành niên ấy, màn hình phẳng thế thì có gì hay mà xem.
[Xấu]: Lão phịch thủ lầu trên mà còn nói linh tinh nữa cẩn thận bác Streamer khùng lên cho biết thế nào là róc xương lóc thịt đấy. Bác streamer nhà này là nữ, có muốn abcxyz thì cũng phải đến quán quan* chứ không phải là đi lầu xanh.
*Quán quan: loại hình giống như lầu xanh, nhưng người phụ vụ là nam.
[Đặt Tên Thật Khó]: Cứ nhắc đến băng vệ sinh liền nhớ đến bà dì hàng tháng của các bạn gái, cứ nhắc đến lầu xanh là nghĩ đến cảnh nam nữ abcxyz với nhau. Trong đầu óc mấy người toàn những thứ rác rưởi bẩn thỉu thế à? Tư tưởng không thể trong sạch được một chút hay sao, kênh livestream này rõ ràng là một kênh rất đứng đắn đàng hoàng mà.
Bởi vì đột nhiên phát sóng nên dẫn đến rất nhiều khán giả cũ không thể chen vào phòng chiếu được, trong phòng hiện giờ phần nhiều đều là những người mới, bầu không khí cũng có hơi căng thẳng.
Khương Bồng Cơ nhìn thoáng qua phần bình luận, vẻ mặt cô càng trở nên lạnh lẽo, luôn có những kẻ không biết sợ là gì. Đùa giỡn, ok có thể, nhưng mà phải biết người bạn đang đùa là ai!
[Tịch Nhan]: Chỉ có một mình tui phát hiện ra thôi à... trong xe ngựa còn có cả cha của Streamer nữa này?
Excuse me? Rất nhiều khán giả đều trợn mắt há mồm, tình tiết gì thế này?
Ngõ Leng Keng nằm cạnh phường* thủ công của quận Hà Gian, cách đường Ba Con Sóc mà Liễu Phủ ở rất xa.
*Phường: Khu tập trung sản xuất của một ngành hay một nghề thời xưa, ví dụ phường giấy, phường vải, phường nhuộm...
Đông Khánh không cấm đi lại ban đêm giống như những quốc gia khác, cho nên mỗi khi vào đêm, những con phố nơi đây lại trở nên cực kỳ náo nhiệt.
Khương Bồng Cơ cầm quạt khẽ rèm xe ngựa lên, sắc trời bên ngoài đã tối hẳn, nhưng hai bên đường lại treo rất nhiều đèn lồng đỏ. Một cơn gió pha tạp đủ thứ mùi thổi tới, khiến cho người có giác quan mẫn cảm như Khương Bồng Cơ cảm thấy rất khó chịu.
Ở nơi này, ngay đến trong không khí cũng đặc sệt mùi vị ám muội, như thể biến thành loại chất xúc tác tốt nhất nơi đây, nhưng đối với Khương Bồng Cơ mà nói thì nó lại khó chịu nhiều hơn là hưởng thụ. Càng đừng nói đến những cô gái mà cô liếc thấy, trình độ nhan sắc đúng là chẳng ra sao.
“Đây chính là ngõ Leng Keng? Trông có vẻ rất náo nhiệt.”
Liễu Xa vẫn ngồi vững vàng như núi thái sơn: “Đương nhiên là không phải.”
“Ồ?”
Liễu Xa giải thích: “Ngõ Leng Keng hình thành từ khi Đại Hạ mới lập, được chia ra thành mười hai cung, bốn viện, một lầu. Từ đó đến nay, cũng đã lưu truyền mấy trăm năm. Khi Đại Hạ vẫn còn, không biết bao nhiêu quan lại, quý nhân hiển hách chỉ vì một nụ cười của giai nhân ngõ Leng Keng này mà vung tiền như rác. Tuy rằng là chốn lầu xanh, nhưng cũng là những nơi thanh lịch tao nhã hiếm thấy, không phải nhà hiển hách thì cũng không vào được.”
“Nghe có vẻ không giống trong tưởng tượng của con.” Khương Bồng Cơ nhíu mày.
Liễu Xa khinh thường nói: “Có gì mà không giống? Nếu như là khi Đại Hạ vẫn còn, ngõ Leng Keng này quả thật là một nơi khó lường, nhưng từ sau khi Đông Khánh thành lập, nó đã hoàn toàn biến thành một nơi trăng gió bình thường, dọc đầu con phố còn mở không thêm ít lầu xanh, quán quan. Đó chính là cảnh tượng con vừa nhìn thấy, đâu đâu cũng tỏa ra cái thứ không khí ngả ngớn ám muội, nhìn thì đẹp đẽ sầm uất nhưng bên trong đã thối rữa.”
Xe ngựa đi xuyên qua con phố dài treo đầy đèn lồng đỏ rồi rẽ vào một con ngõ nhỏ. Nhiệt độ xung quanh dường như đột ngột hạ thấp xuống, thứ hương vị quanh quẩn trong không khí cũng dần dần nhạt đi.
“Đến rồi.”
Khương Bồng Cơ vén rèm xe lên, đọc tấm biển treo ở ngoài: “Viện Hoa Sen? Chúng ta vào đây sao?"
Liễu Xa nhắm mắt lại ngẫm nghĩ, bỗng đổi ý: “Không, chúng ta đi nơi khác.”
“Tại sao ạ?” Khương Bồng Cơ thắc mắc, đây cũng chính là câu hỏi của khán giả đang theo dõi cùng.
“Vẻ mặt con chẳng có chút hứng thú nào. Viện Hoa Sen này tuy là nơi phong trần, nhưng các cô nương của nơi này đều là tài nữ đọc rất nhiều sách vở, cầm kỳ thi họa đều không kém. Rất nhiều khách đến nơi này không phải là vì muốn mua vui mà chỉ là để uống rượu nghe hát...”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.