Chương trước
Chương sau
Một đêm ngủ ngon, Khương Bồng Cơ rửa mặt thay đồ dưới sự hầu hạ của Đạp Tuyết và Tầm Mai.
“Nhị lang quân, tối hôm quan lão gia sai người đến báo, nói là trong nông trang có một nô bộc chạy trốn, sau đó bị bắt lại rồi.”
Đạp Tuyết chỉnh trang lại quần áo cho Khương Bồng Cơ, sau đó buộc mái tóc dài của cô lại, cố định bằng một cây trâm ngọc hình dáng đơn giản nhưng tinh xảo.
Quần áo, đầu tóc, dáng vẻ ở thời đại viễn cổ này đều là những thứ cực kỳ phức tạp, Khương Bồng Cơ ngoại trừ buộc được đuôi ngựa ra thì những thứ khác đều không biết. Để mặc cho hai tỳ nữ thân cận loay hoay, cô nhấc mí mắt đang khép hờ lên, hỏi: “Trốn nô? Là Từ Kha?”
“Hình như đúng là thế ạ, bây giờ đang ở ngoài viện đợi ngài xử lý...” Tầm Mai phụ họa nói, sau lại phê bình, “Nhị lang quân đối xử với hạ nhân ôn hòa, không hề giống những công tử khác. Lang quân thu nhận hắn ta, hắn ta có gì mà bất mãn, thế mà còn muốn làm trốn nô...”
Khương Bồng Cơ không nói gì chỉ im lặng nghe, thực tế thì cô rất thưởng thức hành động của Từ Kha, người có thể đấu tranh cho sự tự do của bản thân đều là người có dũng khí, nhưng trong thời đại này suy nghĩ của cô và cả hành vi của Từ Kha lại cực kỳ phản nghịch, trái với lẽ thường.
Một Từ Kha còn không đáng để cô bị người khác coi như đứa ngốc, thế nên nghe thôi là được rồi.
Theo thường lệ bật phát livestream, Khương Bồng Cơ lại trở về với vẻ dáng vẻ phong lưu phóng khoáng, yên tĩnh ăn sáng. Đương nhiên, xét đến vấn đề thời đại, vật tư thiếu thốn, bữa sáng của cô trong mắt người xem cũng chỉ là đẳng cấp bình thường thôi.
Đến ngoài thư phòng, cô liền nhìn thấy Từ Kha - giờ đã thay một bộ quần áo sạch sẽ, ngay cả vết thương chưa lành trên mặt cũng được băng bó ổn thỏa.
Khương Bồng Cơ đi đến bên cạnh Từ Kha, “Tại sao ngươi lại ở đây?”
“Lão gia dặn dò, sau này tiểu nhân sẽ đi theo lang quân học tập, theo hầu bên cạnh ngài.” Cả người Từ Kha run lên, trong giọng nói rõ ràng chứa đựng sự không cam lòng, nhưng tư thái vẫn cung kính, hoàn toàn khác so với buổi sáng ngày hôm qua.
Khương Bồng Cơ nhướn mày, tròng mắt đen chuyển một vòng, như chợt nhớ ra cái gì đó mà khóe môi cô hiện lên một nụ cười.
Bởi vì nguyên nhân thân phận, bên cạnh Liễu Lan Đình vẫn không có thư đồng đi theo hầu hạ, chuyện mài mực, cắt giấy lặt vặt này đều do Đạp Tuyết và Tầm Mai làm. Bây giờ, Từ Kha trở thành nửa thư đồng của cô, mấy chuyện đó đương nhiên là giao cho cậu ta.
Bước vào trong thư phòng, một hàng giá sách dài không đếm rõ được bên trên có bao nhiêu cuốn thẻ tre, còn có cả những quyển sách đóng từ giấy quý giá vô cùng. Từ Kha nhìn lướt qua tên của các cuốn sách xong liền ngây ra tại chỗ, hoàn toàn quên mất bản thân mình. Chỉ một gian thư phòng như thế này thôi, diện tích đã rộng hơn gấp mấy lần nhà ở bình thường, chưa kể những quyển sách được cất giữ trên giá sách lại càng vô giá hơn!
Nếu như trước đó, cậu ta vẫn còn bất mãn nhưng khi nhìn thấy số sách vở này, cậu ta lại chẳng còn chút oán hận nào, thậm chí còn kích động đến mức hai tay run rẩy.
“Sao thế?” Khương Bồng Cơ liếc Từ Kha một cái, sau khi ngồi xuống liền chỉ vào cái hộp bên cạnh bàn, “Cắt giấy ra cho ta.”
Giấy trúc mà phường giấy làm ra đều rất to, Khương Bồng Cơ muốn dùng phải cắt ra theo những kích cỡ phù hợp với nhu cầu của mình. Số giấy cắt ra trước đó là dùng để luyện chữ và làm bài tập, nhưng dùng để vẽ đồ án hay thiết kế thì nhỏ quá, cho nên cần cắt lại cái khác.
[Kẻ Đột Nhập Đen Đủi]: mới sáng sớm ra đã bị bác Streamer cho ăn kẹo, hồng tụ thiêm hương, tuy rằng giới tính bị đảo lộn nhưng vẫn bổ mắt lắm.
[Lão Công Không Phải Là Chồng]: Hả, đây là bạn thiếu niên bất khuất hôm qua à?
Khương Bồng Cơ trông có vẻ như đang tập trung luyện chữ, nhưng thật ra là đang nhìn màn hình livestream, khu bình luận hôm nay toàn là lão phịch thủ.
[Tổng Tài Bá Đạo]: Tối hôm qua, có phải là xảy ra chuyện xxx gì đó không thể nói ra được đúng không? Tại sao mới qua một buổi tối mà một con sói con đã biến thành cừu con rồi. Bác Streamer, có phải tối hôm qua bác đã làm chuyện gì mà cả người lẫn thần đều phẫn nộ với bạn xinh trai này rồi đúng khôngggggg?
Khương Bồng Cơ thầm “chậc” một tiếng, có phải cô làm chuyện xxx gì đâu, rõ ràng có người đi “thuần sói” thay đấy chứ?
[Phù Thủy A Phong]: Mới không vào xem có hai hôm thôi mà bác Streamer đã chuẩn bị mở hậu cung rồi đấy à?
[Sailor A Uyên]: *khán giả ăn dưa mặt ngắn tũn*, nhưng mà nhìn thiếu niên Từ Kha ngoan ngoãn dễ bảo này... cứ như từ trong tranh bước ra ấy...
Khu bình luận càng lúc càng không đứng đắn, thậm chí còn có người khen thưởng, hy vọng Khương Bồng Cơ có thể làm cái clip “bí kíp tán trai” bản live action...
Từ Kha ở bên cạnh hoàn toàn không biết hoạt động nội tâm phong phú của Khương Bồng Cơ, bàn tay rửa đến mức trắng bệch của cậu ta đặt trên mặt giấy trúc. Cảm giác phẳng mịn ở lòng bàn tay khiến hai má cậu ta ửng hồng, như thể được sờ vào làn da mềm mại thơm thơm của thiếu nữ, nhịp tim hỗn loạn khiến cho cậu ta không biết làm thế nào.
Đây chính là giấy trúc?
Khi Từ Kha ở Tử Tang theo phu tử cầu học, từng được gặp dung nhan của “nó”, quả thật là xinh đẹp khó tả, khiến cho tim cậu ta phải đập loạn lên.
Từ Kha xuất thân bình dân, có thể được đi học đã là may mắn lắm rồi, làm gì có cơ hội được dùng giấy trúc còn quý hơn vàng như thế này? Càng đừng nói đến thứ giấy trúc mà cậu ta từng gặp căn bản là không thể so với chất lượng giấy trúc trong hộp này được.
Khương Bồng Cơ: “...”
Có phải cô nhìn nhầm không vậy, tại sao lại có cảm giác nhặt về một đứa đần có chứng yêu đồ vật thế này?
Thực ra cô không có ý định để Từ Kha bên cạnh mình, chỉ là nghĩ mua cậu ta về cất nhắc cậu ta thành quản sự quản lý sổ sách mà thôi. Chủ yếu là để phụ trách một vài việc lặt vặt của đám gia đinh cô huấn luyện. Quản lý từ chuyện nhỏ như mấy việc vặt trong sinh hoạt, đến chuyện lớn như thưởng phạt trong quá trình huấn luyện, tất cả đều phải chu toàn mới được.
Đây là cơ sở ban đầu của bộ khúc sau này, cũng chính là con chuột thí nghiệm của cô, khó tránh khỏi phải chú trọng thêm mấy phần.
Tuy cô đã từng là Quân đoàn trưởng của Quân đoàn số 7, nhưng thời đại này khác quá nhiều so với thời đại của cô, rất nhiều chuyện đều cần cô phải tự mình lần mò.
Điều mà Khương Bồng Cơ thưởng thức ở Từ Kha là sự không chấp nhận số phận, nhưng mà... hình như lại khiến “ông bố cuồng con gái” hiểu nhầm?
Bởi vì mấy năm điên cuồng làm việc, nên cuộc sống của Liễu Xa khá là không có quy luật, hôm nay còn ngủ đến giữa trưa mới dậy.
Khương Bồng Cơ đi vào thỉnh an, thuận tiện cùng ăn cơm với ông, khi cô tỉ mỉ quan sát liền phát hiện ra vành mắt của ông dường như đen hơn một chút. Trong bụng cô tuy hiểu rõ, nhưng vẫn hỏi một câu, “Đêm qua phụ thân ngủ không ngon sao?”
Liễu Xa mỉm cười nhấp một ngụm trà thấm giọng, “Đi thuần sói.”
Khương Bồng Cơ: “...”
Phong cách của “bạch liên hoa” chỉ có một, nhưng “phúc hắc” thì có nhiều kiểu lắm... Câu nói này quả không sai, Khương Bồng Cơ âm thầm quay đi, vị thiếu niên Từ Kha kia... chắc có lẽ cả đời này sẽ bị ám ảnh?
*Phúc hắc: xấu xa, đen đối.
Sau cùng cô lại nghĩ đến chuyện kia, cảm thấy mình phải giải thích với Liễu Xa một chút. Cô cảm thấy có lẽ Liễu Xa hiểu nhầm, tưởng cô nhìn trúng dung mạo của Từ Kha.
“Phụ thân, dù sao Từ Kha cũng là nam, giữ lại bên cạnh con không được thỏa đáng lắm.”
Từ Kha giống Phong Cẩn đều không phải là người mù, không để ý thể nào cũng bị lộ.
Liễu Xa nói: “Tốt xấu gì cũng là dùng vàng thật bạc thật mua về, cứ để nó làm thư đồng xem đã, không được thì lại bán.”
Khương Bồng Cơ nheo mắt lại, câu này của Liễu Xa... có ý khác?
“Con định để cậu ta quản lý việc huấn luyện của đám gia đinh, hoặc làm tiên sinh phòng sổ sách.”
Liễu Xa nghe vậy mới ngẩng lên nhìn Khương Bồng Cơ, ông thoáng cau mày lại, sau đó rồi “ừ” một tiếng với vẻ không sao hết, “Con xem rồi làm.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.