🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Thế nên là, Khương Bồng Cơ nhìn thấy một cảnh tượng rất dễ khiến người ta nghĩ lung tung. Nếu không phải đôi mắt cô nói cho cô biết mối quan hệ của hai người này cực kỳ bình thường thì có khi cô đã nghi ngờ cái thời đại này đã thoáng đến mức toàn dân chơi gay tập thể cả rồi.
“Lan Đình, để huynh giới thiệu cho đệ một người bạn.”
Liễu Hoành vẫn luôn quan tâm đến đường đệ nhà mình, có cơ hội để giới thiệu bạn tốt làm quen với đường đệ mình nên rất ra sức.
“Hoành đường ca, không cần giới thiệu đâu, vị này đệ biết. Hoài Du thật đúng là thích đùa dai, lừa gạt vị đường ca thật thà, chất phác này của nhà ta làm gì?”
Khương Bồng Cơ đưa mắt nhìn Phong Cẩn. Hai hôm không gặp, cái người sa cơ lỡ vận đến mức bị người ta đuổi giết ngàn dặm rơi vào cảnh khốn quẫn không thể không giết cún cưng của mình để lót dạ, sau khi chỉnh trang xong thì cũng ra dáng lắm.
Hoài Du?
Liễu Hoành ngẩn ra, đây chẳng phải là tên tự của Phong Cẩn sao, hai người này thế nhưng đã thân đến mức có thể gọi nhau bằng tên tự rồi cơ à?
Phong Cẩn chớp chớp mắt tỏ ra mình rất vô tội, “Rõ ràng là Dao Chi không cho ta thời gian để nói thật đấy chứ, nào đâu phải ta cố ý trêu cợt cậu ấy.”
Liễu Hoành: “...”
Phong Cẩn đặt chén trà xuống vào thẳng chủ đề chính, “Chuyện cũ tạm gác qua một bên đã... vừa nãy ta đứng ở bên ngoài nghe cậu nói cảm thấy rất thú vị, cũng có lý lắm. Nếu đã như vậy, cậu đoán thử xem hoàng đình Bắc Cương đang nhắm vào vị hoàng tử nào?”
Khương Bồng Cơ chả có hứng mấy, đối với những chuyện rõ rành rành ra rồi kiểu này cô căn bản là không có hứng.
“Đại hoàng tử là Thái tử, cái vị Quan Gia kia còn chưa đến mức hoa mắt ù tai làm sao có thể để vị trí Thái tử phi bị một công chúa dị tộc chiếm mất? Hơn nữa, Chính phi và Lương đệ của Đại hoàng tử đều đã đầy đủ, đông cung lại không thiếu thiếp thất, con cái cũng thành bầy thành đàn...”
Vị công chúa Bắc Cương kia cho dù có bản lĩnh, nhưng mà lấy phải Thái tử thì cũng chẳng có nhiều chỗ để tác quái.
“Tiếp theo, mẹ của Tam hoàng tử chính là con gái của đại thế gia - Phong thị, gia tộc này đối với chuyện huyết thống lại coi trọng một cách bất bình thường. Nếu như để Tam hoàng tử lấy vị công chúa Bắc Cương đó, sau này sinh ra một đứa con trai có dòng máu dị tộc, Phong thị làm sao có thể thừa nhận đứa cháu ngoại này?”
Nói rồi, Khương Bồng Cơ đưa mắt liếc Phong Cẩn một vòng, nhìn đến mức đối phương nổi cả da gà.
“Cuối cùng, theo như tin đồn, mẹ đẻ của Tứ hoàng tử chết rất ly kỳ, từ nhỏ Tứ hoàng tử đã không được mấy vị trong cung coi trọng. Quan Gia lúc nào cũng cảnh giác với Tứ hoàng tử, nếu như mà để Tứ hoàng tử lấy được công chúa Bắc Cương... Tự dưng, đưa cho Tứ hoàng tử một nhà vợ có quyền có thế, Quan Gia làm sao có thể yên lòng cho được?”
“Thế cho nên đếm đi đếm lại...” Khương Bồng Cơ nhìn năm ngón tay mình, cười nói, “Mẹ xuất thân từ nhà thương hộ, trong triều đình lại chẳng có mạng lưới quan hệ gì, thuộc hạ thì mèo còi hai ba con. Quan Gia cũng coi như là “thích” Nhị hoàng tử, một lựa chọn cực kỳ thích hợp.”
Đấy là lấy góc độ của Hoàng đế Đông Khánh để phán đoán, còn với cái nhìn của hoàng đình Bắc Cương, Nhị hoàng tử cũng là người thích hợp nhất, ngu xuẩn dễ điều khiển. Trong đầu thì cơ bắp và bã đậu mỗi thứ chiếm một nửa, tính cách lại xốc nổi, hành sự lại lỗ mãng. Nhị hoàng tử không có ô dù che trở, lại còn dễ điều khiển, xin chúc mừng đã trúng tuyển.
Phong Cẩn: “...”
Nhị hoàng tử đúng là không được người ta coi trọng, phụ thân cậu từng cho hắn ta một lời bình như thế này: “Trong bụng toàn cỏ lác, còn tự cho mình là bất phàm“. Còn Khương Bồng Cơ thì trực tiếp đánh giá người ta còn không đáng một văn tiền.
Tuy rằng phong cách của cả hai khác nhau nhưng kết luận cuối cùng đều cực kỳ giống nhau.
Nhị hoàng tử bất tài không thể trọng dụng, trở thành vật hy sinh.
Nghĩ đến phụ thân mình, Phong Cẩn không nhịn được mà hỏi một vấn đề: “Lan Đình giả dụ cậu mà là Đại vương của hoàng đình Bắc Cương, cậu sẽ làm thế nào?”
Khương Bồng Cơ chớp chớp mắt rồi nhếch môi cười, khiến cho dự cảm bất an trong lòng Phong Cẩn càng lúc càng lớn.
“Nếu như ta là Đại vương của hoàng đình Bắc Cương, đương nhiên là thoải mái yên tâm lên giường với Đế cơ của Đông Khánh, nếm thử con gái nhà Hán hiền hòa dịu dàng như thế nào. Quay đi, liền phái đứa con gái bụng đầy dã tâm đến phủ của Nhị hoàng tử... Hòa đàm lần này, vị công chúa Bắc Cương đó ít nhất cũng được một cái vị trí chính phi... rồi sau này, lại tiếp tục châm ngòi khiêu khích cái vị Nhị hoàng tử không đầu óc nhưng dã tâm lại bừng bừng đó...”
Khương Bồng Cơ lười tỉa tót câu chữ có gì nói nấy. Trước kia lúc còn đi học, cô luôn qua môn lịch sử với mức điểm vừa đủ qua.
“Nhị hoàng tử cũng thú vị thật đấy nhưng mà ngu thì không trách cha mẹ được. Nếu như mà khéo lợi dụng thì có khi cũng thành một thanh đao sắc đấy, chỉ thằng nào đâm thằng ấy. Dù sao giết cha giết anh cũng là tay nghề tổ truyền lâu năm của hoàng thất Đông Khánh còn gì? Huống hồ, Nhị hoàng tử còn bất hòa với người trấn thủ biên thùy Đông Khánh - Trấn Bắc Hầu, chỉ cần hơi khơi lên mâu thuẫn của hai bên một tí thôi... Ha ha, Quan Gia thèm nhỏ dãi binh phù trong tay Trấn Bắc Hầu đã lâu rồi còn gì, đã sớm muốn tá ma giết lừa...”
Ha ha, một khi hòa đàm, biên thùy Đông Khánh không còn áp lực nữa, Trấn Bắc Hầu chấp chưởng hơn nửa binh lực của Đông Khánh gặp nguy hiểm rồi...
Quân vương anh minh không thiếu người đa nghi, nhưng vị Hoàng đế này của Đông Khánh chỉ có mỗi tính đa nghi thôi. Được chim bẻ ná, được cá quên nơm.
Cho dù cô cảm thấy văn tự thời đại viễn cổ có hơi khó chơi, đi ngược với khuynh hướng của nhân loại, nhưng có một vài câu nói vẫn rất có lý.
“Chỉ cần Trấn Bắc Hầu có vấn đề, Bắc Cương lập tức lật mặt giở trò xỏ lá ngay. Đến lúc ấy, ta nghĩ vị công chúa Bắc Cương có dũng có mưu đó cũng đã đạt được mục đích rồi, triệt để ly gián được Nhị hoàng tử và Quan Gia, hoặc là có thể làm vài trò mờ ám khác...”
Những gì Khương Bồng Cơ nói lúc này căn bản không hề để chút thể diện nào cho Hoàng đế Đông Khánh, ngay đến cả chuyện cũ rích giết cha giết anh cũng đào ra nhai lại.
Trung Nguyên trải qua đại loạn mười sáu nước phân tranh, sau đó được Đại Hạ thống nhất rồi lại tiếp tục phân thành Ngũ Quốc như hiện tại. Quân quyền* sau mấy lần tranh giành, quyền lực nắm trong tay cũng giảm xuống diện rộng. Sĩ tộc môn phiệt lại phát triển đến thời kì cực thịnh. Hiện tại, văn nhân xuất hiện lớp lớp, trăm nhà đua tiếng, ngôn luận tự do hơn bất kỳ thời kỳ nào trước đây.
*Quân quyền: quyền lực trong tay nhà vua.
Những lời vừa nãy của Khương Bồng Cơ nếu ở trong những thời khác có lẽ sẽ mang đến họa sát thân, nhưng lúc này nó còn chẳng nghiêm trọng bằng tội đứng bên đường nhục mạ thế gia đại tộc.
Cho nên, khi Khương Bồng Cơ phun ra một đống như thế, vẻ mặt của Liễu Hoành và Phong Cẩn cũng chỉ hơi biến đổi một chút thôi.
Phong Cẩn nghe xong thở dài đánh thượt một cái, “Ý của phụ thân ta cũng là thế này. Nếu như hòa đàm, ép tầng lớp văn nhân lấy chết can gián hay dùng ngòi bút làm vũ khí chỉ là chuyện nhỏ, sợ là sợ Trấn Bắc Hầu bị Quan Gia nghi kỵ... Đến lúc đó, hoàng đình Bắc Cương mượn dao giết người diệt trừ cái đinh trong mắt...”
Nói đến đó không thể không nhắc đến một tình trạng hiện tại của Đông Khánh - tôn sùng văn mà kiềm chế võ.
Vị vua khai quốc của Đông Khánh là phản tướng của tiền triều, phản bội giết chủ mới có tất cả ngày hôm nay. E là từ trong xương cốt của bọn họ đã sợ điều này, cho nên cực kỳ hà khắc với võ tướng, nhưng lại cực lực nâng đỡ văn nhân, đời đời nối nhau, võ tướng càng lúc càng ít được trọng dụng.
Hiện tại, Trấn Bắc Hầu là vị tướng quân duy nhất có thể làm ra trò ra trống của Đông Khánh, nếu mà cũng bị đồng đội heo cho về chầu ông bà vải, vậy thì chỉ có nước cười ha ha...
Khương Bồng Cơ nghiêm túc nói: “Đây là thiểu năng có điều kiện, không có thuốc chữa đâu.”
Nào ngờ Phong Cẩn cực kỳ ham học hỏi, nghiêm túc hỏi lại, “Cái gì là thiểu năng có điều kiện?”
Lúc này thì người xem đã không nhịn nổi nữa, phần bình luận liên tục nhảy comment.
[Vô Pháp Vô Thiên]: A hi hi hô hô ha ha, thiểu năng có điều kiện chính là não tàn có luyện tập đấy, không có thuốc chữa đâu =)))))))))))))))
[Phu Nhân Của Đại Trang Chủ]: Hừm, những lời vừa nãy mà ở trong phim truyền hình thì có khi là bị diệt cả cửu tộc rồi ấy chứ. Không ngờ đường ca đại nhân và Phong shota xinh đẹp thế nhưng lại chấp nhận cực kỳ bình thản. Đặc biệt là ánh mắt của anh họ đại nhân ý, dáng vẻ hận không thể lôi thằng nhóc gấu con nhà mình về lại ổ chó, biểu cảm đúng kiểu “má mày có biết cái méo gì đâu mà phát biểu lung tung”, cười chết tôi mất, đã screenshot rồi nhá, có meme mới rồi!!!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.