Chương trước
Chương sau
Hoặc là Vệ Từ “giữ mình trong sạch”, vứt bỏ bạn thân Trương Bình, không chịu nói giúp cho anh ta mà làm bẩn mình, hoặc là trong lòng Vệ Từ chắc chắn mấy người Trương Bình sẽ không có chuyện gì. Tôn Văn lại liếc mắt nhìn qua Kỳ Quan Nhượng, phát hiện vị này cũng đứng vững như bàn thạch, cầm cái quạt lông mới nhắm mắt trầm tư.

Ừm…

Xem chừng là điều sau.

Sự thật là như vậy, Khương Bồng Cơ tức giận thì tức giận, nhưng cũng không có ý định làm gì ba người Trương Bình, chứ đừng nói đến chuyện hạ lệnh chém đầu.

Cô làm dịu cơn giận, ánh mắt quét về phía người truyền tin, nói: “Ngươi cẩn thận kể hết đầu đuôi sự việc ra cho ta!”

Chuyện nói đến cũng đơn giản, bởi vì đám người Trương Bình sơ sót, cho nên phường nghề mộc có gian tế trà trộn vào, kẻ kia còn là một người đã gặp qua là không thể quên được, ung dung thản nhiên “trộm” đi mấy phần bản vẽ cơ mật của phường nghề mộc. Mấy năm qua chưa từng phát hiện ra manh mối, mãi đến gần đây nhất mới lộ ra sơ hở.
Gian tế chuẩn bị bôi dầu vào lòng bàn chân bỏ trốn, viện cớ nói mẹ già trong nhà ngã bệnh, hắn xin Trương Bình nghỉ bảy ngày về thăm người thân.

Kết quả bảy ngày trôi qua lại không thấy người trở lại, Trương Bình lo lắng đã phái người đi đến chỗ ở của hắn điều tra một chút, lúc này mới phát hiện ra nhà trống người đã rời đi.

Nếu chỉ có như vậy thì nhiều nhất là nghi ngờ mà thôi.

Có điều Trương Bình lại phát hiện một mảnh vụn giấy Tuyên Thành cũ kỹ ố vàng trong một tổ chim gần nhà hắn.

Đọc truyện tại Vietwriter.vn

Cho dù mảnh vụn chỉ có một góc nhỏ nhưng Trương Bình vẫn nhận ra đây là một phần bản vẽ cung nỏ kiểu mới được nghiên cứu chế tạo ra khoảng thời gian trước.

Anh ta lập tức sinh lòng nghi ngờ, sai người tìm kiếm khắp nơi, cuối cùng tìm được mấy tờ bản vẽ tương đối hoàn chỉnh ở trong nhà một kẻ lười biếng gần đó.
Kẻ lười biếng nói: “Lúc vị tiên sinh kia thu dọn đồ đạc rời đi, hắn ném một đống giấy vào chậu than... Ta chỉ vụиɠ ŧяộʍ lấy được một ít cất giữ trong nhà, phía trên còn có chữ này, đợi con trai của ta lớn lên, còn có thể học được hai chữ... Quan gia, ta thật sự không phải là kẻ trộm…”

Trương Bình nghe thấy những lời này thì chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng.

Phường nghề mộc có quy tắc nghiêm ngặt, bất kỳ bản vẽ nào cũng không được phép mang ra bên ngoài, nội dung cơ mật còn được sao lưu, tách ra cất giấu trong nhà kho bí mật. Trên nhà kho còn có ba ổ khóa, chỉ có anh ta, Thiệu Quang và Bách Nguyệt Hà lấy chìa khóa ra mới có thể mở được nhà kho. Xung quanh nhà kho sẽ có binh lính canh giữ nghiêm ngặt, mấy ngày gần đây cũng không nghe nói có động tĩnh gì kỳ lạ, cách giải thích duy nhất chính là tên gian tế lén lút ghi nhớ bản vẽ, trở về chép lại một phần.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.