Chương trước
Chương sau
Nhϊếp Thanh bị biến cố này làm cho kinh sợ không biết nên phản ứng ra sao, ngược lại Vệ Ưng bước lên đón lấy Nhϊếp Lương, động tác rất nhanh đỡ hắn dậy.

“Nhanh!”

Vệ Ưng sợ đến mức mồ hôi lạnh trên trán túa ra không ngừng, giọng nói nho nhã cũng bị phá vỡ, tràn đầy hoảng loạn.

“Nhanh đi gọi lang trung!”

Thân thể Nhϊếp Lương không tốt, không ít thân tín cũng biết được chuyện này, một số người khác cũng nhìn ra manh mối rồi.

Chẳng qua biểu hiện của hắn trước mặt người khác lại cực kỳ bình tĩnh, đây còn là lần đầu tiên phun máu bất tỉnh ở trước mặt người khác, có lẽ không mất bao nhiêu thời gian đã có thể truyền khắp toàn bộ doanh trại.

Nhϊếp Lương lần này là nhất thời tức giận đến công tâm, người thường còn tổn thương đến gân cốt, huống chi vốn là người bệnh như hắn.
Lang trung dốc hết sức lực cứu Nhϊếp Lương trở về, còn dùng thuốc mạnh treo mạng hắn, mọi người thấy được đều đổ mồ hôi lạnh thay hắn.

“Đã cố gắng hết sức, nghe theo mệnh trời. Nếu như ngày mai còn không tỉnh lại, sợ là...”

Lang trung râu tóc bạc phơ nặng nề lắc đầu thở dài, mọi người thấy vậy trong lòng trầm xuống.

Sau một phen giày vò, trời cũng đã khuya, mưa lớn khó khăn lắm mới tạnh được, vũng nước đọng trên đất chứa đầy nước mưa.

Nhϊếp Thanh vất vả ngày đêm chăm sóc cho Nhϊếp Lương bệnh nặng, chịu đựng đến nỗi đôi mắt phủ đầy tơ máu, Nhϊếp Dương nhìn thấy thì cau chặt chân mày.

Cậu ta nói chân thành: “Huynh trưởng, chắc chắn thúc thúc có thể chuyển nguy thành an.”

Nhϊếp Thanh ngồi xổm bên cạnh giường của Nhϊếp Lương, trên mặt đầy vẻ tự trách mình.
Từ trong miệng mấy tướng quân tham chiến, cậu biết rõ tình hình tiền tuyến hôm nay, hiểu rõ tại sao phụ thân lại hộc máu không ngừng sau cơn mưa.

Ông trời cũng đứng về phía kẻ địch, một cơn mưa lớn phá hủy kế hoạch của Nhϊếp Lương, hắn có thể không nhất thời tức giận đến công tâm, tức đến hộc máu ư?

Nhϊếp Dương nói: “Chuyện này rõ ràng là lỗi của Liễu Hi, huynh trưởng cần gì phải tự trách mình như vậy, nếu như thúc thúc biết được, nhất định sẽ không vui trách mắng.”

Sao đàn ông có thể thiếu quyết đoán như vậy?

Nhϊếp Lương hộc máu, suy cho cùng có nửa xu quan hệ gì đến Nhϊếp Thanh, cậu hăng hái tự trách mình làm cái gì?

Nhϊếp Thanh nói: “Vi huynh tình nguyện phụ thân tỉnh lại trách mắng một trận ngay lúc này, lấy gia pháp ra cũng được, chứ không đành lòng nhìn ông ấy vật lộn với ranh giới sinh tử…”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.