Chương trước
Chương sau
Cô nhìn Vệ Từ, nói: “Tử Hiếu, huynh nói xem ta có nên lập tế đàn hay không, múa kiếm cầu mưa gì gì đó, càng hiệu quả hơn không?”

Vệ Từ nói: “Không ổn, nếu như trời không mưa, chẳng phải chủ công bị động rồi ư?”

Hiện tượng thay đổi thời tiết cũng có lúc không chính xác cho dù trong lòng Vệ Từ nắm chắc chín phần, anh cũng không dám lấy danh dự của Khương Bồng Cơ ra đùa giỡn.

Thấy Vệ Từ từ chối, Khương Bồng Cơ cũng không kiên trì nữa, cô cũng không thích nhảy thần*.

* Nhảy thần: là điệu nhảy được phù thủy thực hiện trong các hoạt động như cầu nguyện với các vị thần, loại bỏ cái ác và chữa lành bệnh.

Hai người thì thầm bàn bạc, đám người Kỳ Quan Nhượng thì nhếch nhác hơn nhiều, ông lão Tôn Văn cao tuổi nên đã được đưa xuống dưới nên anh ta không thể tùy ý rời khỏi.
Khuôn mặt được coi là trắng nõn ban đầu đã bị hun khói thành đen thui, chòm râu được chăm sóc cẩn thận mỗi ngày cũng bị cháy sém một chút.

Bởi vì không thể khống chế được ngọn lửa, Kỳ Quan Nhượng chỉ có thể lùi lại phía sau cách xa khu vực nguy hiểm.

Y binh nhìn thấy mu bàn tay anh ta sưng đỏ nhô lên một bọc nước lớn, đề nghị: “Quân sư, mu bàn tay ngài sưng lên rồi, hay là lau chút thuốc trị thương trước đi?”

Kỳ Quan Nhượng đồng ý, lúc y binh bôi thuốc trị phỏng lên cho anh ta, một vài giọt nước nhỏ tí tách rơi lên lông mi anh ta.

Anh ta theo bản năng chớp chớp mắt, một lúc sau, lại có một giọt nước khác rơi lên ấn đường anh ta.

Kỳ Quan Nhượng kinh ngạc mở to mắt, giọng nói ngập ngừng hỏi thăm y binh.

“Ngươi có cảm thấy gì không? Hình như mới vừa rồi có nước mưa rơi xuống...”
Lúc này…

Trời mưa sao?

“Không phải là ảo giác… trời mưa thật rồi!!!”

Kỳ Quan Nhượng bình tĩnh trước sau như một không để ý đến y binh vẫn đang băng bó vết thương, chợt giơ cao hai tay, ra dáng muốn đón lấy nước mưa.

Cơn mưa thay đổi rất nhanh, lúc đầu còn mưa phùn lất phất, không bao lâu sau đã trở thành mưa to xối xả, xối ướt từ đầu đến chân anh ta thành người nước.

Kỳ Quan Nhượng cũng không để ý đến hình tượng nhếch nhác bây giờ của mình, không nhịn được hai tay chống lên đầu gối khom lưng bật cười to, suýt chút nữa cười ra nước mắt.

Ở phía bên kia, Tôn Văn cũng chạy vào màn mưa, đôi mắt ông tràn đầy kinh ngạc và vui mừng, không thể tin được những gì mình đang nhìn thấy.

“Gia gia… Gia gia…”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.